Lưu Ly Thuý
Chương 13
Tại sao hắn trông như rất quan tâm đến ta, nhưng lại làm những việc tổn thương ta.
Tại sao hắn vừa mới nói với ta những lời chân thành, ngay sau đó lại làm những việc thân mật với người mà ta ghét nhất.
Tại sao, tại sao chứ?
Tìm kiếm mãi mà không có lời giải, lòng ta đau như cắt.
Nhưng khi ta không còn bận tâm đến câu hỏi "Tại sao" này nữa, một ngày nọ, ta nhớ lại khởi đầu của bọn ta.
Ban đầu, hắn chỉ muốn thắng ta thôi.
Khi hắn thắng được ta rồi, thì muốn thắng được trái tim ta.
Thắng được trái tim ta, thì muốn thắng được tình yêu của ta.
Nếu ta có thể chấp nhận Tạ Dung Sương, thì sẽ có Lý Dung Sương, Cố Dung Sương...
Hắn cố gắng thuần hóa một nữ tướng quân.
Biến nàng thành một người đàn bà trong nhà tôn kính hắn, coi hắn như trời.
Trên mặt Bùi Yến thoáng chốc ngơ ngác.
Hình như ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Ngươi thua rồi, trở về đi."
Ta rút kiếm, quay lưng lại.
"Không!" - Bùi Yến ngã xuống đất, nắm lấy mắt cá chân của ta.
"Dung Âm, nàng vẫn còn giận sao? Nàng muốn trừng phạt ta sao?"
"Ta biết." - Nước mắt hắn vẫn rơi, trông thật bất lực.
"Nàng đã bán Long Thiệt Cung, bán Mai Hoa Truỷ, bán Kim Ti Giáp, nhưng còn một thứ nữa..."
"Nàng không nỡ đúng không?"
"Không phải." - Ta lấy bùa bình an từ trong tay áo ra.
Chiếc bùa mà hắn đã quỳ xuống chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang để cầu xin.
"Ta giữ lại nó, vì ta biết."
"Sớm muộn gì cũng có ngày này."
Ném lên không trung, tay vung lên một vòng kiếm.
Nát như tờ giấy vụn.
Bùi Yến ngửa đầu, đón ánh sáng.
Nhưng khi tờ bùa rơi xuống đất, ánh sáng trong mắt cũng tắt theo.
23.
Khi xe ngựa của Bùi Yến và Tạ Thiệu rời đi, Linh Lung ôm một cái giỏ chạy tới.
"Này? Đừng đi mà!"
"Đã hứa một ngàn cây kim bạc rồi mà?"
"Người ta đã mài suốt mấy tháng trời rồi đó!"
Ta cúi đầu nhìn.
Quả thật là một giỏ kim bạc.
"Người Lĩnh Nam bọn ta thật thà lắm!" - Linh Lung vỗ ngực.