Lưu Ly Thuý

Chương 02

Cả kinh thành đều biết, Bùi Yến thích đến tiệm son phấn.

 

Không chỉ đi dạo mà còn bôi lên mặt.

 

"Ông đây thích thử cho phu nhân, sao nào? Cười cái rắm chứ cười!"

 

Từ nhỏ hắn đã là một kẻ ăn chơi trác táng ở kinh thành, chỉ sau khi gặp ta mới tém bớt tính nết.

 

Một lòng muốn làm ta vui.

 

"Ờ...Đúng vậy." - Ánh mắt Bùi Yến có phần lảng tránh.

 

Sau đó lập tức khôi phục như bình thường: "Hôm nay chẳng có món nào tốt, qua hai ngày nữa lại đi chọn cho phu nhân nhé."

 

Ta cười nhạt, không nói gì thêm.

 

Hắn đưa ta đến dưới hiên, rồi đột nhiên nói:

 

"Phu nhân, hôm nay Hộ bộ nhiều việc, ta phải đến đó một chuyến."

 

"Tối nay...sẽ không về."

 

"Gió lớn mưa to, nàng nhất định phải đắp kín chăn đó, có biết chưa?"

 

Ta nhìn hắn.

 

Ánh mắt ngập vẻ lo lắng.

 

Chẳng hề nhìn ra nửa điểm giả vờ.

 

Ngay cả khi ta đã gật đầu, hắn vẫn vừa đi ba bước lại ngoái đầu.

 

Muôn phần không nỡ.

 

Nhưng đúng là sắc dục làm mờ mắt.

 

Hộ bộ bận rộn như vậy, hôm nay, sao Bùi Thị lang có thời gian rảnh rỗi.

 

Đi dạo tiệm son phấn chứ?

 

3.

Ta bảo Hải Đường đánh xe ngựa của người hầu.

 

Đi theo sau.

 

Bùi Yến rất vội.

 

Một đường phi nhanh.

 

Đến tiệm bánh ngọt ở thành Tây, xuống xe, mua một túi bánh quế.

 

Đó là món yêu thích của Tạ Dung Sương.

 

Từng có lần ta kể cho hắn nghe về tuổi thơ của mình.

 

Nói vô tình làm rơi một miếng bánh quế của Tạ Dung Sương.

 

Bị thứ mẫu phạt quỳ trong sân cả đêm.

 

Hắn gần như cắn nát răng mình:

 

"Đợi ta hồi kinh! Đóng cửa tất cả tiệm bánh ở kinh thành!"

 

"Khiến nàng ta cả đời không bao giờ ăn được bánh quế nữa!"

 

Nhưng bây giờ, chủ tiệm cười hỏi hắn:

 

"Bùi đại nhân lại đến mua bánh quế cho phu nhân à?"

 

Hắn cười đáp:

 

"Ừ, nương tử nhà ta rất thích món này."

 

Không phải phu nhân.

 

Mà là nương tử.

 

Khi lên xe ngựa lần nữa, tốc độ lăn bánh càng nhanh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận