Kiếp sau
8
Tôi liệt kê xong điều kiện, đứng lên chờ người đàn ông đối diện trả lời. Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, những ngôi sao nhỏ từng giọt rơi vào mắt hắn, sâu đến mức khó có thể nhìn rõ.
Một lúc lâu, giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm rãi: “Anh tiếp cận em, không phải vì chuyện này.”
Không ngờ thứ hắn trả lời tôi trước, là vấn đề này.
“Nhan Nhan, đừng nghĩ nhiều, anh sẽ giúp em.” Hắn nheo mắt lại, đứng lên, xoa xoa đầu tôi: “Em bảo anh làm gì, anh cũng đều nguyện ý.”
Thật đúng là trước sau như một, dịu dàng đến cùng.
21
Ở Nhĩ Hải mất hơn ba tháng, mẹ theo chúng tôi về nhà. Tôi không biết Chu Bách Xương dùng cách gì để thuyết phục bà, dù sao cũng không phải là cách nhân đạo gì.
Sau khi về đến nhà, mẹ tôi vẫn không muốn nói chuyện với Chu Bách Xương. Chu Bách Xương sửa sang lại nhà, tất cả đồ trang trí lại đổi thành thiết kế như trước đây, không làm tổn thương đến bất cứ ai. Đúng rồi, còn mẹ nhỏ của tôi, người phụ nữ vô cùng giống mẹ tôi đó, cũng không biết bị ông ta giấu đi đâu.
Ông ta làm tốt đến nỗi tôi khịt mũi coi thường.
Mẹ tôi về đến nhà, trạng thái kỳ thật không tốt lắm. Còn cha tôi, người không bao giờ quan tâm đến gia đình, lại về nhà thường xuyên hơn. Tôi thật sự không biết ông ta lại tỉ mỉ như vậy. Mẹ tôi thích ăn cái gì, thích nhìn cái gì, thích màu gì, ông ta biết rõ như lòng bàn tay. Nhưng điều đó cũng giống như bẻ gãy cánh của một con chim và đối xử tốt với nó; ông ta hành động hoàn toàn theo ý muốn của mình và không hiểu tình yêu là gì.
Tất cả dường như lại phát triển theo hướng ông ta hy vọng. Mẹ tôi đã trở về, dần dần, bà cũng không từ chối việc ngồi cùng bàn ăn với ông ta. Đôi khi, cũng sẽ phản ứng với lời nói của ông ta, tuy rằng phần lớn thời gian, bà xem ông ta như không khí.
Chu Bách Xương cũng thay đổi từng ngày, ông ta không còn ngang ngược như trước nữa, có lẽ là do mẹ tôi, ông ta đối xử với tôi tốt hơn rất nhiều, thậm chí, còn tặng quà sinh nhật cho tôi.
Một ngày trước sinh nhật cha tôi, nói muốn đưa mẹ đi Maldives chơi. Lần này mẹ không cự tuyệt cũng không đồng ý, nhưng chỉ từ chối cho ý kiến như vậy, cũng khiến cho cha tôi vui vẻ hồi lâu. Có lẽ ông ta cảm thấy, đây là chấp nhận.
Vào đêm sinh nhật cha tôi, quà mẹ tôi tặng cho ông ta, là một hồ m.á.u loãng. Một phút ba mươi hai giây trước sinh nhật ông ta, bà c.ắ.t c.ổ tay tự sát, dùng d.a.o cạo râu mà chuyên gia dinh dưỡng cha tôi mời đến mua cho bà, bà giấu dưới sàn gạch men, không bị phát hiện.
22
Thật ra, tất cả đều có dấu hiệu. Oán hận nhiều như thế, cho dù có dịu dàng như thế nào, cũng không thể sưởi ấm một trái tim hoàn toàn lạnh lẽo.