Kiếp sau
4
13
Tôi bước vào phòng sách tràn ngập mùi trầm hương. Gần như ngay khi ngửi thấy mùi này, dạ dày tôi bắt đầu trào ra. Mỗi lần đối mặt với Chu Bách Xương, tôi đều phải vượt qua nỗi sợ hãi về mặt sinh lý.
"Sao lại muốn ly hôn, nói cho tao biết?" Cha tôi đang tưới ấm trà, ngay cả ánh mắt cũng không nâng lên một chút.
Tôi nhìn chằm chằm đĩa phật châu đeo trên cổ tay ông ta. Cũng không biết tham sân si, rốt cuộc là ông ta đang đè nén cái gì.
“Tần Thận ngoại tình.” Tôi nói là sự thật, hơn nữa đây là vấn đề nguyên tắc trong hôn nhân.
Tôi nghĩ nếu là cha mẹ bình thường, đều nên đứng về phía con gái. Kết quả ngay cả bàn tay đang châm trà của ông ta cũng không hề run.
"Cậu ta mang phụ nữ về nhà à?"
“Không có.”
"Hai người bọn họ làm ở trước mặt mày?"
“Không có.”
"Chu Nhan Nhan, nhà họ Chu và nhà họ Tần hợp tác lâu như vậy, mối quan hệ làm ăn giữa hai nhà phức tạp, mày có biết nếu mày ly hôn sẽ ảnh hưởng như thế nào không?"
Rốt cuộc ông ta cũng ngẩng đầu nhìn tôi, nheo mắt lại, không nói đạo lý mà có tính xâm chiếm, từ nhỏ đến lớn đều có người khen tôi lớn lên xinh đẹp, có lẽ là do gen của ông ta và mẹ tôi đều vô cùng tốt.
Thế nhưng, tôi nghĩ, không có từ nào có thể hình dung Chu Bách Xương hơn mặt người dạ thú. Chỉ cần ông ta muốn, nhất định phải đạt được, cho dù phải dùng bất cứ cách gì. Ví dụ như gia đình hay mẹ tôi. Ông ta gần như dùng thủ đoạn cặn bã bắt giữ mẹ tôi, cưỡng chế làm cho mẹ tôi mang thai, sau đó có tôi.
Nghe nói lúc tôi còn chưa đầy tháng mẹ muốn bóp c.h.ế.t tôi, sau đó bị người ta ngăn lại. Nhưng tôi không có cách nào trách bà ấy. Từ lúc có trí nhớ, bà ấy đối xử với tôi vô cùng tốt, bà ấy rất dịu dàng, cũng rất kiên trì. Chỉ là thời niên thiếu tôi nhìn không hiểu nỗi buồn trong mắt mẹ khi bà ấy ôm tôi, cũng không biết bà ấy sống dưới sự tàn phá của Chu Bách Xương như thế nào.
Có lẽ là đêm đó tôi vẫn không có lý do gì để nhớ tới mẹ. Có lẽ là biết mình sống không bao lâu nữa nên không có gì cố kỵ. Đó là sau tám năm tôi lại một lần nữa chống đối Chu Bách Xương.
Tôi gần như bị kích động và nói những gì tôi muốn nói với ông ta trong suốt những năm qua: “Cho nên mẹ tôi mới không yêu ông, ngày đó tình nguyện nhảy xuống vách đá cũng không muốn cùng ông đi hưởng tuần trăng mật.”
Gần như ngay lập tức, những mảnh vỡ của tách trà nổ tung dưới chân tôi. Nước nóng tưới vào mắt cá chân, tôi nghĩ có lẽ da sắp phồng lên, nhưng tôi được nhìn thấy sắc mặt người đàn ông đối diện có biến hóa rõ ràng như ý nguyện.