Kiếp sau
3
9
Lúc ra khỏi cửa phòng khám, tôi còn ngồi sững sờ trên ghế bệnh viện, thất thần, khóc, giống như cảnh tượng quen thuộc trong bệnh viện. Một người thất hồn lạc phách nắm chặt một tờ giấy rách nát, vừa nhìn vừa gào khóc. Điều đó đến từ nỗi sợ bản năng đối với cái chết, cũng đến từ nỗi sợ thời gian bị rút đi không chút nguyên do.
Trước mặt tôi xuất hiện một đôi giày da.
“Đã nói với em đi bệnh viện thì để anh đưa em đi. Sao lúc nào cũng không nghe lời anh?" Rất dịu dàng, bất lực, giống như đang xoa bóp trái tim tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ, được hắn ôm vào trong lòng.
Tôi không rõ người này vì sao luôn như vậy, nhiệt tình diễn một vở kịch, một vở kịch hoàn mỹ, đeo mặt nạ sống như vậy rốt cuộc có mệt hay không.
Điện thoại di động vẫn chưa khóa, hắn liếc mắt một cái, liền nhìn thấy khung chat cuối cùng tôi dừng lại. Tấm ảnh trong khung chat đó, là ảnh chụp hắn và một cô gái có động tác thân mật. Hắn nhìn thấy, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, sau đó tắt màn hình di động.
"Khóc vì chuyện này à? Nhan Nhan, nếu em không thích, anh sẽ không để cô ta xuất hiện, được không?” Hắn ngồi xổm trước người tôi, kéo tay tôi.
Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào đó, trong đôi mắt đó, luôn hiện ra xuân sắc vô biên, luôn mang đến cho người ta một loại hy vọng xa vời hư ảo. Giống như, tôi thật sự vô cùng quan trọng.
Tôi cúi đầu nhìn hắn chằm chằm vài giây, vò loạn tờ giấy đang nắm chặt trong tay. Tôi nói: "Tần Thận, chúng ta ly hôn đi.”
Ánh mắt hắn tối sầm, hồi lâu, liền nở nụ cười: “Em lặp lại lần nữa thử xem, Nhan Nhan.”
10
“Xin lỗi, anh chỉ là không rõ vì sao em đột nhiên lại như vậy. Lời của anh quá nóng nảy? Khiến em tức giận sao?”
“Nhan Nhan, đừng đi nhanh như vậy, thân thể em còn chưa hoàn toàn khôi phục...”
Trong bãi đỗ xe của bệnh viện, cuối cùng tôi vẫn không thể nhịn được nữa, hất tay hắn ra: “Anh rốt cuộc giả bộ đủ chưa, Tần Thận?!”
Tôi thở hổn hển, nhìn người đàn ông đối diện. Hắn không né tránh sự xô đẩy của tôi, lại vừa vặn đụng vào khung thép lộ ra bên cạnh gara. Góc khung thép không được bọc hoàn toàn, góc nhọn cực kỳ sắc bén, trực tiếp móc vào cánh tay hắn.
Không lâu sau, m.á.u đỏ theo xương cổ tay của hắn chảy xuống, b.ắ.n xuống mặt đất. Hắn cúi đầu nhìn hồi lâu, vẫn không có phản ứng gì, ngược lại ngẩng đầu lo lắng nhìn tôi: “Làm sao vậy? Kết quả kiểm tra của bệnh viện không hài lòng sao?”
……