Kiếp sau

7

Lại là như vậy, không được thì thì áp dụng biện pháp mạnh, Chu Bách Xương vẫn luôn sử dụng đạo lý này, không chiếm được thì cướp.

 

Tôi không quan tâm, điên cuồng giãy dụa, trong lúc hoảng loạn đá vào ghế. Xương chân đau đớn, tôi vẫn không buông tay, bọn họ liền mạnh mẽ gấp cánh tay của tôi lại. Đau đến nỗi khiến tôi hét lên.

 

Cũng trong nháy mắt đó, một bóng dáng màu trắng mãnh liệt xông vào đại sảnh, sau đó không quan tâm kéo mấy mấy tên đàn ông cao to này.

 

“Các người làm gì vậy!!!”

 

"Dừng tay, đừng chạm vào cô ấy!"

 

Hai người dường như là đồng thời lên tiếng, ở giữa đại sảnh chịu khó đối diện.

 

Tôi nhìn mẹ tôi đỏ hoe mắt, oán hận nhìn chằm chằm ông ta: “Chu Bách Xương, sao anh nhẫn tâm như vậy, sao có thể ra tay với con gái? Đồ cặn bã...”

 

Còn cha tôi thì thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, tôi chưa từng thấy người đàn ông này lại có biểu tình yếu ớt như vậy. Giọng ông ta gần như run rẩy, gọi tên mẹ tôi.

 

19

 

Dường như đã đến mùa mưa, ngoài cửa sổ mưa rào phủ lên mấy ngọn chuối tây. Tôi cúi đầu, nhìn tin nhắn Tần Thận gửi tới trên màn hình di động:

 

[Dì có khỏe không?]

 

[Dì nên ăn chút gì đó, Nhan Nhan, em cũng nên ăn chút gì đó.]

 

[Chú Chu... Đứng ngoài cửa cả đêm.]

 

Một điều tôi biết rõ ràng từ khi tôi có ký ức, đó là mối quan hệ gia đình của tôi rất méo mó. Cha rất mạnh mẽ, mẹ không yêu cha, đôi khi cha... lại rất yêu mẹ.

 

Toàn bộ khu vườn trồng quýt mà mẹ thích, tất cả đồ nội thất trong nhà đều được thiết kế riêng, đảm bảo không có bất cứ khả năng nào có thể làm tổn thương người khác.

 

Trong trí nhớ, đầu bếp trong nhà có ba người, bốn chuyên gia dinh dưỡng, thay đổi cách làm cho thân thể gầy yếu của mẹ tôi có thể mọc thêm chút thịt. Nhưng tôi lại nghe nói, đầu óc mẹ tôi có một đoạn thời gian không rõ lắm, chính là do cha tôi làm. Đó là lý do tại sao bà ấy sinh ra tôi trong khoảng thời gian đó.

 

Chuyện giữa hai người bọn họ, cho dù tất cả mọi người ngậm miệng không nói, cũng đủ để cho người tôi hít thở không thông.

 

Đột nhiên tôi có chút hối hận, vì đã gặp lại mẹ. Nếu không, có lẽ bà ấy vẫn có thể ở trong thị trấn nhỏ tên Nhĩ Hải không ai biết, làm một ca sĩ vô danh của quán bar.

 

“Là mẹ lo lắng cho con, mới theo tới đây.”

 

Như là biết tôi đang suy nghĩ cái gì, mẹ khẽ vuốt ve tóc của tôi: “Mẹ cũng nhớ con, Tiểu Nhan, chỉ muốn đi theo con, nhìn từ xa cũng tốt, xem con sống thế nào... Không ngờ tên khốn đó..."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận