Kiếp sau

6

“Xin lỗi, Tiểu Nhan, mẹ xin lỗi.” Bà ấy đưa tay vuốt tóc tôi, nghẹn ngào: "Mẹ muốn đi tìm con, nhưng mẹ không thể... Lúc con còn chưa ra đời, Chu Bách Xương vì muốn mẹ nghe lời ông ta mà chặt đứt tay cậu của con. Người như Chu Bách Xương, nếu ông ta biết mẹ còn lưu luyến, sẽ không chút do dự lấy con uy h.i.ế.p mẹ. Mẹ không muốn để ông ta làm tổn thương con, cho nên... mới... bỏ lại con.”

 

“Xin lỗi, Tiểu Nhan, xin lỗi, không có cách bảo vệ con...” Bà ấy không ngừng xin lỗi tôi, hết lần này đến lần khác, nhưng bà ấy có lỗi gì đâu.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào ánh sáng mờ nhạt trong phòng ngủ.

 

……

 

Lúc đi, mẹ đeo một chuỗi vòng tay dệt thủ công lên tay tôi. Tôi nhìn vòng tay tinh xảo xinh đẹp đó, hỏi bà: "Sau này con còn có thể tới tìm mẹ không? Mẹ.”

 

Bà giơ tay lên, ngoắc ngoắc sợi tóc của tôi: “Nhan Nhan, trên thế giới này, người mẹ thích luôn bị tổn thương. Đây là lần cuối cùng, được không?"

 

Tin tức tốt nhất trên thế giới này, không gì hơn là người mẹ vốn tưởng rằng đã qua đời còn sống. Thật ra có thể gặp lại bà ấy một lần nữa, biết thì ra bà ấy còn sống, tôi đã rất thỏa mãn. Cho nên lúc trở về, trên mặt khó tránh khỏi treo chút ý cười.

 

Vào cửa khách sạn, tôi liền nhìn thấy Tần Thận khẽ gật đầu, cười nói gì đó với cô gái nhỏ trước mặt. Cô gái nhỏ đó thoạt nhìn tầm mười lăm mười sáu tuổi, trên mặt đỏ bừng. Biểu cảm này tôi quá quen thuộc, cô gái nào thích Tần Thận cũng sẽ luôn như vậy.

 

Đặc biệt là khi cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt trong nháy mắt hiện đầy địch ý cảnh giác.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận