Kiếp sau

5

15

 

Tôi không nhắc lại chuyện ly hôn nữa, Tần Thận đặt vé máy bay đi Nhĩ Hải cho chúng tôi. Hắn nói nếu tôi muốn đi, hắn sẽ đưa tôi đi.

 

Tôi chỉ cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, làm gì cũng mệt mỏi. Nhưng tôi không ngờ, khi vào ở khách sạn nơi tôi đến, lại gặp cha tôi ở đó, cũng biết được, ông ta và Tần Thận, tới đây để bàn chuyện làm ăn.

 

Mấy năm nay tôi có thể nhìn ra cha tôi đang cố ý vô tình dẫn Tần Thận đi. Từ lúc tôi tám tuổi cha tôi đã nhận định tôi không có thiên phú kinh doanh, mà ông ta muốn có người thừa kế, chỉ với mục đích này, tôi đã không thể dễ dàng ly hôn với Tần Thận.

 

Thế nhưng, tôi cũng sống không lâu nữa, nghĩ những thứ này làm gì.

 

Bọn họ tới đây là để bàn về việc khai phá khu vực tiếp theo, dường như tiến triển không thuận lợi lắm, mấy ngày nay tôi không gặp Tần Thận. Tôi vui mừng, tự mình ra khỏi khách sạn dạo chơi.

 

Bên cạnh khách sạn là một thị trấn cổ kính. Hiện tại thời gian còn sớm, rất nhiều quán rượu nhỏ ven đường còn chưa mở.

 

Tôi nhìn thấy một quán bar tên là “Kiếp sau” đang mở cửa. Con người đôi khi cần rượu để làm tê liệt một số thứ. Cho dù tôi biết, bây giờ dạ dày của tôi, có lẽ không chịu nổi mấy ly. Nhưng vậy thì thế nào, c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn không phải đều là c.h.ế.t sao, kết thúc của ai cũng giống nhau.

 

Tôi quyết định đẩy cửa bước vào.

 

"Tiểu thư, cô không phải người địa phương nhỉ? Lần này tới coi như may mắn,  chỗ chúng tôi hôm nay hát tiếp khách là chị Vân đấy.”

 

Tôi trừng mắt nhìn, không biết “chị Vân" này là ai.

 

Vị khách ngồi bàn bên cạnh tôi bắt đầu hàn huyên một câu hai câu.

 

"Chị Vân hát rất hay."

 

"Tôi nghĩ chị ấy nên đi xem chương trình The Voice. Thực sự, chị ấy hát hay hơn những người trên TV."

 

"Hay là, chị Vân trước kia chính là ca sĩ nhỉ. Dù sao thì chị ấy vẫn luôn rất khiêm tốn và thu mình thật chặt..."

 

Tôi vừa uống rượu vừa nghe bọn họ tán gẫu, cho đến khi bóng dáng màu trắng đội mũ xám, cầm đàn ghi ta lọt vào tầm mắt của tôi. Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

 

Ly rượu trong tay rơi xuống, vỡ vụn, nổ vang như giấc mơ ban đầu.

 

Tôi cảm thấy tầm mắt của mọi người tập trung trên người mình, nhưng tôi không muốn làm gì cả. Tôi chỉ muốn tiếp cận người phụ nữ cầm đàn ghi ta, đang ngây ngốc nhìn chăm chú vào tôi. Từ trong cổ họng tôi bật ra tiếng: “Mẹ...”

 

Đúng vậy, giọng hát thật hay. Mẹ tôi, trước khi gả cho cha tôi, là giáo sư âm nhạc của một trường đại học danh tiếng.

 

16

 

Một giây sau, người phụ nữ hốt hoảng xoay người bỏ chạy. Tôi không chút suy nghĩ liền đứng lên đuổi theo, đó gần như hành động theo bản năng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận