Khuyển Dạ Xoa Và Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi

1

Buổi sáng hôm đó… mùi bún nước lèo còn đậm trong gió sông. Con nước rút chậm, để lộ lớp bùn non xám lợt, còn vương dấu vết của trận mưa đêm qua. Mưa như giận hờn, tạt xiên từng vạt mái tôn nhà người ta, giờ vừa dứt, chỉ để lại những vũng nước to bằng mặt gương, loang lổ trên nền đất lối xóm.

Tiếng rao “Bún cá không xương đây!” vọng xa vọng gần, rồi chìm dần giữa tiếng máy ghe nổ lạch bạch từng hồi, chen chúc nhau trên con rạch nhỏ chảy ra từ lòng chợ nổi. Hình như người miền này chỉ cần một miếng ăn nóng, một con nước đủ đầy, là đã có thể tiếp tục sống qua ngày — mà vẫn còn sức cười.

Trong một góc nhỏ bên mé kênh, có căn nhà gỗ cũ nép sát mấy bụi chuối, nền xiêu vẹo, tường loang ố mốc, mái lợp tạm bằng tôn vá chằng vá đụp, nhưng buổi sáng hôm nay vẫn nghe tiếng người – tiếng sống – rộn ràng.

Bên trong, có gia đình bốn người đang ngồi quanh mâm cơm nhỏ.

Cô Linh – người đàn bà ba mươi tuổi, dáng người gầy nhom, da đậm, tóc dài cột sau gáy – đang ngồi quạt nhẹ cho hai đứa nhỏ ăn. Mắt cô có một nét gì đó dịu lặng, như nước mưa ngấm lâu vào đất rồi rút sạch — bình thản, nhẫn nại.

Anh Thành thì ít nói, từ lúc cưới cô Linh tới giờ, hàng xóm đếm được trên đầu ngón tay số lần nghe ổng cười. Sáng nào cũng dậy sớm, nổ xe, chạy chở khách từ lúc trời còn chưa kịp đỏ phương đông. Nhưng hôm nay, ảnh ở nhà, ổng mặc cái áo khoác mỏng bạc màu, vai trễ xuống vì cũ, đang rửa xe máy sau nhà. Xe được rửa sạch kỹ — vì bữa nay về quê nội.

Cô con gái mười tuổi tên Vy ngồi cạnh mẹ. Con bé nhỏ nhắn, da nâu, tóc tết hai bên, tay cầm đũa nhưng ăn rất chậm. Nó ngoan lắm, nhưng cái ngoan đó có gì nghèn nghẹn. Cái nghẹn như thể nó sợ làm phiền người khác, hay đúng hơn, sợ mình tồn tại làm ai đó phiền.

Vy liếc sang thằng em đang nằm trên chiếc võng treo giữa nhà. Thằng Bin – gần tròn một tuổi – bụ bẫm, mắt to, miệng móm mém đang cười, một đứa nhỏ chưa biết nói mà đã biết cười với chị nó mỗi sáng.

Mỗi lần thằng nhỏ cười, là cả nhà vui, là mẹ thấy mệt cũng ráng, là ba dù mới chạy xe mấy bữa không khách cũng không than, là Vy cũng cười theo… Nhưng hôm nay, chỉ khóe môi Vy nhếch lên, còn trong mắt nó thì không có nụ cười. Ánh nhìn của con bé như thứ ánh sáng hắt qua mặt nước, chạm nhẹ vào đáy rồi biến mất.

Cô Linh quay sang, lấy khăn lau mặt cho con, dịu dàng:

— Ăn lẹ con, còn chuẩn bị đồ, về nhà nội sớm, má lo trưa nắng mất.

Vy không đáp, nó chỉ gật đầu, tay vẫn gắp miếng cá, bỏ vào miệng, nhai chậm như một cái máy được lập trình sẵn.

Thằng Bin trong võng ê a vài tiếng, rồi bất chợt vung tay, võng chao nhẹ.

Anh Thành từ sau nhà bước vào, tóc còn ướt mồ hôi:

— Đồ đạc xong chưa? Xe rửa sạch rồi đó.

Cô Linh đáp mà mắt vẫn dõi theo hai đứa nhỏ:

— Còn sữa thằng Bin nữa, để em bỏ thêm, với thay tã cho nó luôn.

Vy đặt chén xuống, chạy ra võng, tay nó đỡ lấy thằng nhỏ vừa vươn người, miệng thì thầm khe khẽ, như sợ làm thằng em giật mình:

— Ngoan nghe… về quê cho bà nội bồng nè!

Chẳng ai để ý, lúc con bé nhìn em, tay nó siết nhẹ hơn bình thường, và ánh mắt nó thì không phải của một đứa trẻ. Có gì đó cũ kỹ, cam chịu… và — nếu ai đủ tinh ý — sẽ thấy một vệt gì đó vừa hờn, vừa tủi trong đôi mắt nó.

Trong nhà có tiếng muỗi vo ve, có tiếng gió lùa qua tấm màn cửa, có tiếng nước nhỏ từng giọt ngoài mái hiên, từ mấy giọt mưa cuối cùng chưa chịu dứt. Và có cả tiếng nín lặng của một điều gì chưa kịp nói thành lời. Một điều — mà mãi về sau, dù có chết đi sống lại — người ta cũng không thể xoá được.

Trên đường về quê của gia đình họ, trời miền Tây ban trưa vừa mới hửng nắng. Nắng lách qua mấy nhánh bần mọc chụm bên vệ lộ, trải xuống con đường nhựa ngoằn nghoè như vệt dầu loang, hơi đất ẩm còn bốc lên âm ấm lẫn với mùi xăng xe cũ kỹ. Chiếc xe máy cũ chở bốn người – hai lớn hai nhỏ – vẫn đều đều chạy về hướng quê nội.

Con đường vắng, trống, chỉ có vài bóng người đi bộ nép bên mé ruộng, đội nón lá, tay quơ lưỡi hái, tay kia xách túi lưới đựng trứng vịt. Mỗi người đi qua đều liếc nhìn chiếc xe máy đầy ắp kia. Có người cười nhẹ, có người khẽ gật đầu như chào, miền quê không ồn, nhưng không vắng – nó có nhịp riêng, nhịp âm thầm, rỉ rả, giống như tiếng nước sủi nhẹ dưới lòng rạch.

Anh Thành cầm lái, dáng người nghiêng nhẹ về trước. Cô Linh ngồi giữa, tay vòng ôm đứa bé trai đang ngủ ngon, đầu nó gác lên vai cô. Bé Vy ngồi phía sau cùng, tay bấu chặt lưng áo mẹ.

Gió lùa qua mang tai, thổi rối mớ tóc con bé. Nó chẳng buộc lại, để mặc mái tóc dính ướt lưng áo. Trong đầu nó, có cái gì đó lẩn khuất. Hôm qua ngủ dậy, nó mơ một giấc lạ lắm — thấy có người đứng bên rạch, mặc áo dài trắng, mặt quay đi, nhưng không rõ là ai. Vy không kể lại với ai, nó nghĩ: chắc do dạo này hay lo, lo ba hay nhăn mặt, lo má hay thở dài, lo em khóc đêm, mà không ai lo nó cả.

Khi chiếc xe bẻ lái qua một đoạn cua, tới quãng đường vắng, chẳng có một bóng nhà, chẳng có tiếng động cơ nào ngoài xe của họ… thì cái tiếng rít đó vang lên.

— Éeeeeeeeeeeeeeee!

Một tiếng thắng dài, chói gắt, xé gió, rồi một tiếng động khô khốc, đục như tiếng quả dừa già rớt xuống sân gạch. Cô Linh hét lớn, bé Bin bật dậy, khóc ré, chiếc xe máy như bị một bàn tay vô hình đập mạnh, xoáy tròn một vòng rồi đổ rầm xuống mặt đường.

Anh Thành bị hất văng, người ổng lộn nhào mấy vòng, rồi nằm bất động giữa đường, tay còn co quắp như đang bám tay lái.

Cô Linh vẫn ôm được đứa nhỏ, cái ôm theo bản năng của một người mẹ – quờ tay ôm sát con vào lòng, cúi đầu xuống. Thân thể cô bị quăng xuống lề cỏ, đầu đập vào cọc mốc, nhưng cô còn tỉnh, còn thở, còn ôm con.

Chỉ có Vy – bé Vy – bị kẹt giữa bánh xe và mặt đường. Một bên thân cô bé bị đè bởi bánh trước xe tải, máu bắt đầu loang từ dưới bụng ra hai bên hông. Đôi chân nhỏ co quắp, đầu gục sang một bên, miệng rỉ máu.

Cô Linh lồm cồm bò dậy, vẫn còn bủn rủn tay chân, không kịp nhìn xung quanh.

Cô ôm chặt đứa bé trai vào lòng, gào lên như thể trời đất sụp:

— Bin ơi! Bin ơi, trời ơi con có sao không, má ở đây, má ở đây nè!

Thằng bé khóc thất thanh, tiếng khóc dội ngược vào tâm trí người nghe, một thứ âm thanh vừa sống, vừa nhói buốt, như ai bóp mạnh một trái tim nhỏ xíu còn non nớt.

Vy rên khẽ, rất khẽ như tiếng thở dài thoảng qua đồng cỏ, không ai nghe.

Người mẹ bật dậy, chạy vòng vòng, hai tay ôm con trai, mắt ngó quanh, kêu cứu:

— Có ai không? Có ai không giúp tui với? Xe đâu? Chở con tui đi bệnh viện! Thằng nhỏ nó bị gì rồi, trời ơi!

Một bà lão gần đó từ ruộng chạy tới, tay còn cầm bó lúa mới cắt:

— Con bị thương hả? Mẹ ôm con rồi còn con nhỏ kia sao? Trời đất ơi, có ai gọi xe cấp cứu dùm đi!

Lúc đó, Vy mở mắt, mắt nó mở rất chậm như thể không muốn nhìn mà vẫn phải nhìn. Nó thấy mẹ, nó thấy mẹ ôm em, nó thấy mẹ chạy, nó thấy mẹ khóc, nó thấy mẹ không nhìn về phía nó.

Nó không nói được, nhưng đôi mắt nó – đôi mắt mở to – nhìn chằm chằm vào dáng mẹ… như một câu hỏi lặng câm:

— Vì sao?

Máu vẫn chảy, từng giọt, từng giọt.

Người đàn ông lái xe tải lúc đó vẫn còn ngồi chết trân trong cabin, một đám người bắt đầu vây lại, có tiếng la:

— Gọi xe! Gọi xe liền! Con nhỏ còn thở kìa!

— Linh! Vy máu không kìa! Vy còn sống kìa!

Cô Linh chợt khựng lại, mặt trắng bệch như vôi, tay buông rơi cái túi đựng sữa vừa vớ được dưới lề cỏ. Cô quay lại, mắt cô dừng lại nơi con bé đang nằm – như xác rơm bị bẹp nát giữa đồng.

Cô rú lên:

— Vy!!! Trời ơi… Vy… má quên con… má quên con rồi, trời ơi, trời ơi má quên con…

Cô quăng người xuống, quỳ gối bên đứa nhỏ, tay run rẩy đỡ đầu con bé lên. Nhưng tay cô dính đầy máu, và máu đó không phải của cô, không phải của ai hết, là máu của một đứa bé mười tuổi… máu của một đứa con – không được cứu.

Cuối cùng, xe cứu thương cũng đến, tiếng còi xe cứu thương ré lên giữa buổi trưa, mà nghe như tiếng kim loại nghiến vào lòng đất ướt. Người dân túa ra, chỉ trỏ, xì xầm, có người chạy theo, có người quay mặt đi. Trong tiếng máy nổ khàn khàn, giữa khoảng im lặng bị chặt làm đôi, cô Linh ngồi ôm đứa con gái trên đùi, cả người cô đầy máu, tóc bết vào má, tay vẫn không ngừng run.

Bé Bin được người quen giữ giùm ở trạm y tế xã gần đó, lúc cô bế Vy leo lên xe, tay cô chưa kịp buông đứa con trai thì có người giật nhẹ, giục:

— Cưng để thằng nhỏ lại đi, coi chừng lây máu vô nó đó.

Cô nghe, mà không hiểu, nhưng vẫn đưa con trai qua tay người khác. Cái khoảnh khắc đó — cô không nhớ nổi — là cô chủ động, hay ai đó gỡ tay cô ra, cô không nhớ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận