Khuyển Dạ Xoa Và Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi

8

Anh nói – không quay lại.

— Linh giới đã mở, khi bước qua, em đừng quay đầu lại.

Hương không hỏi, cô biết, nếu quay lại, mọi chuyện phía trước sẽ... đóng, mọi mạch sống sẽ bị lật ngược. Vì đêm nay không phải đêm của người còn sống. Vì bên kia sông không phải đồng bằng, không phải bờ ruộng, không phải làng nào cả, mà là bờ linh giới – nơi những linh hồn không còn nơi để trú, sẽ neo mình vào ánh trắng… chờ được gọi tên.

Dạ bước trước, Hương theo sau, cô không run, nhưng tim đập không theo nhịp người, mỗi nhịp một âm, mỗi âm một hình ảnh, mỗi hình ảnh – một câu chưa nói. Dì Linh khóc trong sổ, bé Vy đang ám căn nhà, bóng con mèo hoang hôm đó, mặt Dạ hiện ra trong mơ, cây bút không có bóng, lễ cưới mà không ai chứng, tất cả... đang chờ một lần cuối, một lần cuối – cho cái gọi là làm người.

Họ bước qua mé nước, bờ bên kia không có bùn, không có cát, không có dấu tích gì từng bị người giẫm, chỉ có ánh sáng lặng như màn sương đục – trắng xóa, không có nguồn. Cỏ không mọc, đất không nứt, gió không thổi, nhưng âm khí đầy như nước chực trào khỏi miệng chum. 

Dạ đi trước, không nói một lời. Hương theo sau, tay siết cuốn nhật ký, rồi – không cần ai báo, không có ai dẫn – cô thấy bé Vy. Đứa nhỏ ấy… không bước ra, cũng không hiện lên. Nó đã ở đó sẵn, ngồi co ro, tóc dài rũ kín một bên má, tay ôm gối, mắt mở trừng như chưa từng được phép chớp. Áo trắng, quần xanh – bộ đồ nó mặc lần cuối khi còn sống, chỉ có điều – mắt nó đen, đen như hầm giếng mùa hạn, đen đến mức không soi thấy ánh sáng, không có con ngươi, không có bóng phản chiếu.

Nó nhìn Hương, môi mím cứng, rồi nó nói:

— Tới đây làm gì? 

Giọng non, nhưng khàn như từng gào thét tới nứt họng rồi tự vá lại.

— Em không cần ai hết, má chọn nó – má chọn thằng em của em, không phải em.

Tim Hương nấc một nhịp, cô không trả lời ngay, chỉ bước tới một bước rồi dừng.

Cô nói chậm, như sợ chính lời nói sẽ làm gãy thứ gì đang treo trên đầu:

— Chị tới vì em, Vy à. Em không hiểu hết chuyện đó đâu, má em đâu có ghét em.

Đứa nhỏ không nói, nhưng mắt nó… rung, rồi nó cười nhạt, một kiểu cười như ai đó bóp méo nét mặt nó bằng dao cùn. 

Sau đó, nó khóc, tiếng khóc không lớn, nhưng như có hàng trăm tiếng khóc con nít khác ẩn dưới – rít lên, vặn vẹo, kéo lê theo từng tiếng nấc, và rồi… nó hét:

— Vậy sao má để em chết? Sao không bế em trước? Em còn thở mà! Em biết chứ! Em nghe má gọi tên nó, em chờ, em chờ má quay lại, nhưng má không quay!

Hương muốn chạy tới, nhưng Dạ giơ tay chặn lại, không quay sang, không cần hét, chỉ là một câu nhỏ như gió rít qua lưng:

— Nếu em đụng vào nó khi oán còn chưa dứt… em sẽ bị nó kéo theo. 

Ngay lúc đó, mặt nước sông phía sau Vy… trào ngược, không phải sóng, không phải gió, mà là xoáy, từng vòng tròn nhỏ nổi lên, chồng lên nhau, lan rộng ra như hầm rút mở nắp – mỗi xoáy như một cửa miệng, chực nuốt cả hai. 

Cô bé… vẫn khóc, vẫn hét, nhưng giờ bắt đầu làm phép, không phải phép thầy, không phải phép tà thông thường, mà là phép đau – cái phép chỉ những đứa trẻ chết oan mới có.

— Má quỳ bên nó! Má không nhìn em! Má không gọi tên em! Em lạnh! Em sợ! Em đau mà không ai biết! 

Hương rưng rưng, nhưng cắn răng chịu, cô nói lớn:

— Má em viết hết rồi, từng chữ một, Dì nói… “ngày Vy mất, tôi đã chết một nửa.”

Cô giơ cuốn sổ lên cao, tay run không phải vì sợ – mà vì cố không gục.

— Trong này… má em viết từ lúc sinh em, viết từng ngày. Ngày đầu em đi học, ngày em té, dì giấu ông ngoại không cho ông la em, ngày dì cắt tóc ngắn cho em – rồi dì khóc vì thấy em giống dì quá.

Bé Vy… im bặt, cô bé ngẩng đầu nhìn sổ, nhìn Hương, nhìn Dạ, nhìn ngược lại. Nước sau lưng ngừng trào, nhưng mắt con bé vẫn đen – vẫn mở – vẫn chực kéo cả ba cùng đi xuống Địa Phủ.

Dạ nói nhỏ:

— Chỉ cần một lần nó tin, nó sẽ khép mắt, nếu nó không tin, nó sẽ gào tiếp, đến khi sáo nổi, đến khi đó không ai còn giữ được linh hồn nó.

Ngay lúc đó – gió thổi ngược, một luồng lạnh quét qua gáy Hương, và... tiếng sáo nổi lên, từ phía xa sông – tiếng sáo trẻ con. Lúc đầu như tiếng nín cười, sau đó dài dần – cao dần – lạnh dần.

Tiếng sáo vừa dứt, Hương bỗng cảm thấy máu trong người như bị rút ngược, không phải vì lạnh mà là… máu như chạy loạn xạ trong cơ thể.

Bé Vy quỳ dưới đất, vẫn chưa ngẩng đầu, tay nhỏ nắm chặt vạt áo, miệng hé như định nói, rồi ngập ngừng.

Hương nghẹn, không đợi nữa, cô bước tới, không sợ gì nữa, không cần biết oán hay không, giọng cô run, nhưng không vỡ:

— Vy à... Đêm nào dì cũng thấy em đứng ở cửa, em không chịu vào nhà. Dì biết chứ... Nhưng lúc đó... dì chỉ thấy Bin đỏ mặt, tưởng em không sao... Nếu được quay lại... dì sẽ chết thay em. Dì không nói cho ai, nhưng mỗi lần nhìn áo trắng em treo trong tủ... dì muốn đi theo rồi quay lại ôm em, một lần thôi cũng được.

Bé Vy ngẩng mặt, lần đầu tiên – mắt không còn trừng, không còn lạnh, chỉ còn nước mắt – rớt không theo hàng, rớt như từng giọt từng giọt rạch ngang khuôn mặt non nớt của nó.

— Con... xin lỗi má... Con sai rồi... Con nhớ má lắm... Má ơi... má ơi... má đừng bỏ con nữa mà...

Nó gào, gào như có mười giấc mơ bị ngắt giữa chừng, gào như một con chim bị bóp cổ, mà vẫn ráng hót cho xong khúc cuối.

Dạ cúi đầu lặng, không can, còn Hương... chỉ đứng nhìn. Cô không lau nước mắt mình, bởi vì cô biết – đây là lúc Vy được khóc.

Ánh sáng quanh người con bé bắt đầu bật lên như ánh trăng chiếu vô chén nước giếng, trong như làn khói nhẹ chực bay. 

Oán khí đang tan, mọi thứ tưởng đã kết thúc, nhưng – đúng lúc kim giờ chạm vào số mười hai – mặt trăng chuyển đỏ, không ai nói, không ai báo, không cần ai hiểu – cả ba người đều biết:

— Vong Tinh Sáo đã mở mắt.

Nó đến, không đi, không bay, chỉ là... nó có mặt, như thể đã ở đó từ lâu, chờ đúng phút để hé hình. Một hình người cao lớn – áo xám tro, không chân, không tóc, không mũi, không tai, chỉ có hai con mắt – tròn tròn như trăng rằm – mở to, đỏ máu, và máu không ngừng nhỏ từ khóe mắt. Tay nó đưa lên, không xòe, không nắm, không chỉ trỏ, chỉ đơn giản… giơ ra. Và xiềng xích hiện hình, không phải dây, không phải kim loại, không phải xiềng con người dùng, mà là dây từ tiếng sáo hóa thành, từng vòng quấn như lưỡi rắn, có móc, có gai, có hơi lạnh.

Nó không nói lớn, nhưng giọng vang như sấm nện xuống mái đình vắng:

— Quá muộn rồi, mắt tao đã mở trọn, linh hồn này – phải đền tội theo luật âm.

Dây xiềng quấn quanh người Vy, kéo giật mạnh về phía vực sâu sau lưng. 

Cô bé vùng, gào, gào tới khản giọng.

— Má ơi! Má ơi cứu con! Chị ơi đừng để em đi! Em sợ! Em sợ chỗ đó, chỗ đó tối lắm!

Hương quỳ xuống, hét lên, nước mắt xối mặt:

— Đừng mà! Nó còn nhỏ! Nó đâu có biết gì đâu! Tha cho nó đi mà!

Dạ nhìn Hương không do dự, không dặn dò, chỉ nói:

— Đưa bút cho anh. 

Hương rút bút trắng từ túi áo trao cho Dạ, tay anh vừa chạm… Anh hét lên một câu chú, tiếng chú không có chữ, chỉ là tiếng rung – tiếng vang như sấm trong lồng ngực – như một bài kinh được niệm bằng máu của người biết chết không phải là hết. Cây bút vỡ tung, và từ đó, một thanh đao hiện ra, không dài, không sắc, không lấp lánh, mà là – đao Thiết Toái Nha. Thân đao trắng như răng chó, lưỡi đao đen như miệng rồng. Khói xám cuộn quanh lưỡi đao, từng lớp từng lớp như xương cháy. Ngay lúc đó – Dạ hiện nguyên hình, không hóa thân, không biến hình, không gào hét, mà là... trút bỏ dáng người. Tai dài, vuốt bạc, mắt đỏ rực – một nửa quỷ, một nửa chó trắng – nhưng vẫn khoác trên người giáp cổ, những mảnh giáp khắc chữ bằng móng tay và phủ lớp tro cốt, mỗi mảnh giáp đều từng ghi nhớ những lần anh chém đao xuống vào một oan hồn lạc đạo.

Hương thở không ra hơi, không phải vì sợ, mà vì – thứ cô thấy không phải ma quỷ, không phải yêu tinh... mà là một người tình không thuộc cõi người.

Vong Tinh Sáo không gầm, không rít, nó chỉ đưa sáo lên miệng, không lưỡi, không hàm, không môi, chỗ đó chỉ là một khoảng trống sâu hoắm ngay giữa mặt — nhưng từ đó, tiếng sáo vang ra như có một ngàn miệng thổi cùng một lúc, không phải âm thanh… mà là dòng chảy ma âm. Ai nghe – mắt sẽ mờ, ai sống – tim sẽ lệch, ai đang nhớ – sẽ quên sạch, ai đã thương – sẽ hóa thù.

Hương run bần bật, tai ù, mắt mờ, bóng Dạ trước mặt cô… lúc mờ lúc đặc. Cô thấy… Dạ quay lưng lại phía mình, và đứng yên không nhúc nhích. Tưởng chừng anh bị thôi miên, nhưng không, một giây sau, Dạ chém xuống. Dạ chém một nhát – không trúng ai, nhưng trúng tiếng sáo. Không khí rạn ra như mặt gương bị cưa, một mảng sóng âm vỡ nát thành từng mảnh nhỏ như lưỡi dao, rớt lách cách dưới đất. Và từ dưới đất – một bức vách ánh sáng dày như vảy cá hiện lên, dựng thành hình tròn, chắn quanh Hương và hồn bé Vy. Tiếng sáo bị bẻ cong, không còn xuyên tới tai họ được nữa. Nhưng Dạ – bị lộ thân trần, đòn phòng hộ đổi bằng một khoảng hở. Ngay lúc ấy, Vong Tinh Sáo nhào tới, một luồng khí đen hình vòng cổ lao thẳng vào ngực Dạ. Anh ngửa ra sau, khạc máu bạc.

Hương hét lên:

— Dạ!!

Dạ không trả lời, không quay đầu, chỉ đưa đao lên, một tay giữ ngực, một tay cắt xiềng xích. Mỗi nhát chém – lại thêm máu chảy ra từ ngực, từ cổ, từ tay. Nhưng xiềng xích bị đứt dần, từng đoạn, từng móc, từng mắt.

Hồn Vy bắt đầu sáng dần lại, cô bé nấc như thể trong bụng có ai đang gõ cửa.

Vong Tinh Sáo rít lên, lần này – giọng nó biến thành tiếng người già:

— Không được cứu! Không được sống! Không được nhớ! Phải lãng quên! Phải trôi đi! Phải tan! 

Dạ chém cú cuối – đứt trọn xiềng xích. Hồn Vy bắn về phía Hương, cô lao tới, ôm chặt hồn bé gái vào lòng. Một luồng ánh sáng trồi ra từ hai tay họ, ấm, không rực, không chói, chỉ là... ấm như lòng tay ai vuốt lên mái đầu một đứa con xa nhà lâu ngày mới về lại. Nhưng Vong Tinh Sáo vẫn chưa chịu thua. Nó giật lui, mắt trăng rằm càng mở rộng, máu càng trào nhiều.

— Mày... phá giới! Mày... dám vì người... mà chống lại luật âm!

Dạ khẽ đáp, giọng trầm mà khô như tiếng trống đánh vô gỗ mục:

— Tao không phá luật. Tao chỉ… trả nghiệp thôi!

Rồi – anh lao tới, không hét, không dùng đao chém lung tung, chỉ một nhát – duy nhất một đường trảm, từ mé trái gương mặt quỷ, cắt chéo qua con mắt trăng rằm đang mở trọn. Tiếng rú bật ra – lạ lắm, không phải tiếng người. Nó giống như tiếng của một con vật bị lột trần hết lớp da oán hận, chỉ còn trơ lại tiếng than từ kiếp nào đó chưa được đầu thai. Thân thể Vong Tinh Sáo tan vào mây âm, để lại sáo rơi xuống, vỡ vụn như cốt người.

Tất cả im lặng, Dạ quỳ xuống, một đầu gối chạm đất, giáp tróc ra từng mảng, máu bạc đọng trên tay, hơi thở đứt nhịp.

Hương đỡ Vy dậy, bé không còn lạnh, không còn đen.

Cô bé nói nhỏ, như thể lời được gói từ lọn tóc mà má em chải cho em, đến nay vẫn còn thơm mùi bồ kết:

— Chị ơi... em nhớ má...

Một làn khói trắng bay lên từ ngực bé tỏa ra, tan nhẹ rồi biến mất, Vy siêu thoát.

Dạ đứng dậy, nhưng lảo đảo.

Hương chạy lại đỡ, anh lắc đầu, nhắm mắt, nói nhỏ:

— Tụi mình… về được rồi, cửa linh giới sắp khép.

Cô níu áo anh, lần đầu dám hỏi:

— Anh… có đi không?

Dạ không trả lời, anh chỉ chìa ra tay – bàn tay có móng, có lông trắng, có máu – nhưng ấm.

Cô đặt tay mình vào, giây đó, một cánh đồng trổ lúa hiện ra sau lưng cô, một ánh sáng nhẹ hiện dưới chân họ.

Và một tiếng gọi – từ kiếp trước, từ đời nào – văng vẳng:

— Đám cưới này… đâu cần ai chứng, chỉ cần… hai đứa cùng về.

Nhưng Dạ vẫn đứng đó – như một thân cây đã chịu đủ bão. Anh thở dốc, vai rũ xuống, máu bạc loang cả dọc xương quai xanh, rồi ngấm vào vạt áo, không ai nói gì, không còn gì phải nói.

Hương bước lại, bàn tay cô đưa ra giữa chừng, rồi dừng lại, không dám chạm, không dám níu.

Dạ mở mắt, cặp mắt đỏ ấy không còn sáng như khi đánh nhau. Bây giờ nó… lặng, nhưng lặng kiểu người đã xong việc, và biết… mình không còn chỗ ở lại. Anh mỉm cười, môi rách, máu dính vào khóe răng, nhưng nụ cười… vẫn là nụ cười như lần đầu tiên Hương thấy từ lúc gặp nhau tới giờ.

Anh nói nhỏ, như thể sợ gió nghe được:

— Nếu em... muốn lấy chồng... 

Anh nghẹn lại một giây, mặt hơi nghiêng đi, rồi nói tiếp, rõ hơn chút nữa:

— Hãy dẫn theo một con chó trắng, nó sẽ đưa em… đến với anh.

Nói xong, anh buông tay ra khỏi thanh đao. Thiết Toái Nha rơi xuống đất – không bật tiếng kim loại, chỉ nghe như một tiếng thở dài rơi trúng nền đất ẩm, rồi vỡ thành một khối đá trắng tinh như vôi.

Dạ quay đi, không rảo bước, không tan biến. Anh chỉ... lùi dần vào trong cái bóng đêm lưng trời đang khép lại, không có tiếng bước chân, không có tiếng gió, chỉ có một thứ cứ lùi, rồi mất hút.

Từ hôm đó, nhà dì Linh thay đổi lạ lắm, cây mận trước hiên tự nhiên xanh lại, bữa đó, dì cô nói:

— Hôm qua dì thấy con chim bay vô đậu, nó hót y như tiếng con Vy kêu dì hồi còn sống… Dì khóc luôn đó con… 

Cái ảnh Vy treo trong phòng… bị nghiêng từ ngày hôm đó, giờ tự dưng ngay lại, không ai chỉnh, mà lạ lắm, hình như bé mỉm cười – không phải kiểu cười in lúc chụp, mà là kiểu cười mới, như vừa được ai hứa cho một giấc mơ tử tế.

Thằng Bin ngủ ngoan, không còn khóc đêm, không còn giật mình. Dì Linh dọn dẹp nhà cửa, bắt đầu để tóc dài lại.

Buổi chiều, dì hay đứng trước cửa sổ, xắn tay lau chén, lâu lâu ngoái ra nhìn vu vơ rồi cười nhẹ:

— Hương này, hôm nay dì nấu chè đậu trắng. Nếu con Vy nó còn sống… chắc nó cũng thích. 

Còn Hương... Từ bữa đó, cô cất viên đá trắng vô hộp gỗ, không dám đụng, không dám giấu, cũng không dám đưa ai, chỉ thỉnh thoảng – cô lấy ra, lau nó bằng khăn cũ của Vy, rồi đặt lại chỗ cũ.

Mỗi lần xong… cô chỉ thì thầm một câu – nhẹ như gió lùa qua cổ áo:

— Anh chờ em lâu chút được không…? Để em kiếm cho ra một con chó trắng, nhưng phải là con đi được đường về phía âm… 

Nhiều năm sau, Hương đã không còn là cô gái năm nào mặc áo nữ sinh rớt nước mắt dưới bóng đèn nhà dì. Cô tốt nghiệp, đi làm, đổi chỗ ở, đổi cả họ tên trên giấy tờ – nhưng không đổi được một thói quen cũ: Mỗi năm, đúng ngày mười bốn tháng chạp, cô hay cắm một nhành bông huệ trắng trong ly nước lọc, để bên cửa sổ. Cô từng quen biết nhiều người, cũng có vài lần định gật đầu bước vô một chuyện tình cho “có người nắm tay đi ăn sáng”. Nhưng rồi… cứ tới khúc định hôn nhau, là cô dừng lại, không phải vì chê, chỉ là… thấy có lỗi với một lời hẹn mà mình chưa giữ được.

Chiều đó, trời cuối năm, xe ngoài đường chạy loạn như rắn bò trên mái ngói. Cô đi làm về, ngang tiệm thú cưng, tự dưng đứng lại, mua đại một con chó trắng nhỏ, mắt đen, lông mềm, tai cụp như cái mền bị ngấm sương. Cô bồng nó đi, nhưng chưa tới bến xe, nó giãy ra. Cô gọi, nó không sủa, chỉ nhìn cô, rồi quay đầu chạy. Không biết vì sao – cô rượt theo, con hẻm nó rẽ qua – lạ lắm, không phải đường cô thường đi. Chạy một hồi… cô tới trước một căn biệt thự trắng, cao, cổng sắt, không có chuông. Và rồi, người bước ra, cao, vẫn cao như hồi đó. Nhưng giờ mặc đồ người, không giáp trụ, áo sơ mi trắng, quần âu ủi thẳng, đồng hồ bạc đeo tay trái. Khuôn mặt đó… quen mà không giống, hơi dài hơn, mà gầy đi. Nhưng cặp mắt… vẫn đỏ như máu đã loãng thành một thứ giống như nước gạo ngâm đêm, và vẫn ánh lên một kiểu nhớ thương… kéo dài hơn cả một cái chết.

Anh nói trước, giọng… bình thường, nhưng Hương nghe mà lạnh tới gan ruột.

— Vô nhà đi, lạnh rồi.

Cô không nhúc nhích, anh nói tiếp:

— Anh đã nói… nếu em muốn lấy chồng, thì dẫn theo chó trắng. Anh chờ câu đó mười năm rồi đấy em. 

Hương bước vô, không hỏi gì, không cười gì, chỉ im, mà tim đập như có ai đang gõ từ bên kia nấm mồ.

Tối đó, sau bữa cơm đơn giản, Dạ dắt Hương ra cửa, cổng sắt mở sẵn, đèn đường vàng vàng. Con chó trắng nằm bên chân ghế, không sủa.

Anh quay sang cô, mắt không nhìn trực tiếp, giống hồi xưa, anh nói:

— Anh không xin trời làm người. Anh xin các phán quan, họ không cho sống lại, nhưng cho chọn một ân huệ.

Cô nhìn anh, và chờ.

— Anh chọn… làm người, nhưng người anh phải làm là không thân phận, không phép thuật, chỉ giữ một thứ: cái tên.

Anh dừng lại.

— Anh về đây, lập công ty, tự kiếm ăn, rồi đi tìm lại em. Nhưng không dám tới gần, sợ em quên rồi, sợ em có người khác rồi. Anh sợ mình… chưa đủ tốt để được em chọn.

Hương rút cái khăn giấy, nhưng không lau, chỉ nắm lại.

Dạ quỳ xuống, đơn giản, chỉ rút ra một cái hộp nhung cũ, trong đó có một chiếc nhẫn bạc có khắc hình sóng nước.

Anh nói một câu, không lớn, không nhỏ:

— Làm vợ anh đi, dù âm hay dương, kiếp này hay kiếp khác.

Hương không gật, không khóc, không hét, cô chỉ chìa tay ra, đưa ngón áp út, rồi… bật cười một tiếng, giống tiếng trẻ con khóc mếu chuyển sang cười ngặt.

— Anh làm chồng người ta rồi đó nghen… Làm cho đàng hoàng nghen, không được biến mất nữa đó nghen.

Dạ ngước nhìn cô, cười một cái, nụ cười lần đầu tiên... nụ cười không còn máu của yêu ma.

Bạn cần đăng nhập để bình luận