Khuyển Dạ Xoa Và Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi

2

Bé Vy nằm ngoẹo trong lòng cô, mắt nhắm hờ, lồng ngực thoi thóp, khí ra vào khẽ như cọng bông gạo bị gió hất qua mặt sông, máu thấm đỏ tấm khăn lau mặt người ta đưa vội. 

Mỗi lần xe xốc lên ổ gà, cô Linh gục đầu xuống, miệng thì thào:

— Vy ơi, Vy ráng lên nghen con… má xin lỗi… má không cố ý… má… má quên con… mất rồi!

Tay cô nắm tay con bé, tay con mềm nhưng lạnh, lạnh như miếng cá để lâu trên khay đá chợ chiều.

Vy hé mắt, ánh nhìn của nó đục ngầu như nước ngâm tro trong bếp, môi mấp máy, không có tiếng, nhưng lời vẫn hiện ra, lời lặng lẽ, trầy trật, như thể từng âm tiết bị kẹt trong cuống họng:

—...Má... ơi... sao má không...

Cô Linh bật khóc không thành tiếng, nhưng miệng méo xệch, mặt cúi rạp, mùi máu bốc lên nồng, thấm cả vào tóc, mùi đó không chỉ ở tay, mà ở cả trí nhớ.

— Đừng nhắm mắt, nghe con… má tới rồi, gần tới rồi, ráng chút nữa thôi… con ơi.

Vy thở ra, hơi thở dài nhất, rồi dừng lại, chỉ vậy thôi.

Tay cô vẫn nắm tay con bé, nhưng lần này, tay kia đã thôi ấm. Nó trở nên mềm một cách không thật như bàn tay búp bê. Màu da cũng đổi dần — từ vàng nhợt sang xám xanh — trong một khoảng thời gian không ai biết là mấy giây, hay đã là cả đời.

Cô Linh hét lên.

— Không! Vy! Vy ơi mở mắt ra! Tới rồi mà! Má tới rồi mà con… má xin lỗi… má xin lỗi… trời ơi má xin lỗi con…! 

Tại bệnh viện, bác sĩ ở phòng cấp cứu bước ra sau chưa đầy bảy phút. Tay ông cầm tấm giấy, trên giấy có ghi ba dòng, nét chữ cứng cáp như đóng dấu gỗ. Ông nhìn cô, không nói gì, lặng lẽ ra hiệu cho điều dưỡng kéo tấm vải trắng.

Tấm vải lướt lên mặt Vy, mắt bé nhắm lại rồi, nhưng lạ — từ khoé mắt phải — chảy ra một giọt máu, một đường chỉ đỏ mảnh, từ khóe mi trượt xuống gò má xám tái, như một giọt lệ âm.

Cô Linh thấy hết, cô đứng trân ra, tay còn nắm hờ nơi tấm vải, miệng không còn khóc, mắt không chớp, ngực không dám thở. Trong khoảnh khắc đó — chỉ đúng khoảnh khắc đó — cô biết Vy còn điều chưa nói. Và điều đó sẽ không bao giờ thành tiếng. Cô không nói gì, không la, không gào, không vật vã như hồi nãy. Cô chỉ ngồi xuống tựa vào vách như người rớt trúng giếng sâu, không chạm đáy, không nổi lên.

Một bác sĩ đi ngang lặng lẽ hỏi:

— Có người nhà nào khác của bệnh nhân tới chưa? 

Cô lắc đầu mắt không nhìn ai. Một lúc lâu sau, có y tá tới nói anh Thành đã tỉnh. Ổng đang nằm giường trong, không nặng, chỉ gãy tay, trầy đầu, anh vẫn còn ý thức. Cô đứng dậy, không vững, đi chầm chậm vô như người mộng du, khi tới gần, anh Thành nhìn cô, mắt anh tỉnh, tay trái vẫn băng trắng. Cô không nói, anh cũng không hỏi. Anh ngồi đó, đôi mắt như mặt nước ngưng sóng, không chảy nước mắt, không mấp máy môi, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Cô thều thào:

— Nó… nó mất rồi anh à… Vy… nó không sống nổi khi tới viện… Em… em quên nó… lúc đó… em lo thằng Bin… em quên nó thiệt… em tồi quá!

Ổng vẫn không nhúc nhích, không nhìn cô, không quay đầu, chỉ thở dài một hơi rất nhẹ, rất khẽ — nhưng như kéo dài cả đời người. Không ai khóc, không ai hét, chỉ có một vết máu — chảy từ mắt của một đứa bé — và một khoảng lặng — bắt đầu lan ra. Một khoảng lặng không ai gỡ nổi, một tiếng gọi — không ai đáp.

Đêm đó, nhà có tang, không ai nói lớn, không ai cười, cũng không ai mở nhạc, mở tivi, hay gọi điện. Những âm thanh hằng ngày quen thuộc – tiếng nồi va nắp, tiếng muỗi vo ve quanh đèn, tiếng mẹ ru con hát vu vơ – như bị nhét hết vào một cái hũ đậy nắp, chôn xuống đất. Cô Linh ngồi bệt dưới nền xi măng, lưng tựa vách gỗ. Đầu cô cúi xuống, mắt không còn đỏ, không còn sưng, không còn gì để khóc, nhưng cũng không nhắm lại được. Bàn thờ tạm dựng bằng hai chiếc ghế gỗ, phủ vải trắng, khung ảnh đặt giữa, cây đèn cầy hai bên cháy chập chờn, lúc cao lúc thấp. Ảnh Vy, chụp năm lớp Hai, mặc áo đồng phục trường, tóc thắt bím hai bên, cười hở răng khểnh. Mỗi lần cô nhìn lên, lại thấy cái ánh mắt trong hình. Ánh mắt ngây thơ, hiền lành, ngoan ngoãn – thứ ánh nhìn từng khiến cô dịu đi những hôm mệt mỏi, vậy mà đêm nay, chính ánh mắt đó… lại khiến lưng cô lạnh toát. Tấm khăn tang rũ xuống vai, ướt một nửa vì mồ hôi.

Anh Thành không ngồi gần bàn thờ. Ổng đứng ngoài sân, lặng thinh, tay cầm cây nhang, nhưng không cắm, mãi một lúc sau, có ai đó nhắc, ổng mới bước vào, cắm cây nhang đầu tiên cho con gái mình. Ổng không quỳ, không lạy, không nói, chỉ đi ra ngoài, đứng nhìn lên trời đêm, nhìn như người vừa mất giọng, mất bóng, mất hồn.

Đứa nhỏ – Bin – nằm trong nôi, không ngủ từ chiều tới giờ, cứ vừa có ai đi ngang bàn thờ là nó khóc ré. Khóc như thể trong phòng có gì đó khiến nó sợ, không phải muỗi, không phải lạnh, không đói, mà là… thứ gì đó không thuộc về cõi sống. Mỗi lần như vậy, cô Linh lại vỗ về, nhưng càng dỗ, càng khóc. Đến lúc cô không dỗ nữa, không vuốt tóc, không ru, cô chỉ ngồi đó, một tay đỡ đầu nó, tay còn lại nắm chặt tà áo, nó mới chịu ngủ.

Khoảng chín giờ đêm, có gió lùa vào, không mạnh, chỉ nhẹ như cái thở dài của ai đó đứng ngoài vách nhà. Nhưng đèn cầy tắt một bên trước, rồi bên kia cũng tắt, không ai thổi, không ai nhúc nhích, không ai kịp làm gì. Bóng tối trong nhà kéo xuống, đặc như nhang chưa cháy hết, ám đen lên mặt tường. Cô Linh bật dậy, tay quờ bật lửa, tay cô run, bật mấy lần đèn cầy mới cháy. Ánh lửa nhỏ soi lên mặt cô, gò má nhô lên, mắt lồi đỏ. Cô run rẩy bước lại bàn thờ, ngồi xuống, đốt lại đèn cầy, nhìn di ảnh, mặt Vy vẫn cười, vẫn ánh nhìn đó.

Cô cúi đầu, lần đầu tiên nói thành tiếng trước di ảnh – như thì thầm cho riêng mình:

— Má xin lỗi con… Hồi đó… lúc đó… má không biết… má chỉ sợ em con chết… má không cố ý… má chỉ… má… má… má sai rồi!

Tiếng gió lại xào xạc bên vách, nhẹ, mà rõ, rồi cô nghe, không phải bằng tai, mà bằng lưng, bằng gáy, bằng tận trong ruột gan:

— Má chọn nó… má không phải con.

Cô ngước lên, tay tự ôm lấy ngực, như có vật gì lạnh lẽo chạm vào da, không ai trong nhà nói, không ai nhắc, nhưng gió vẫn rít qua kẽ ván.

Đến nửa đêm, cô ngồi một mình, anh Thành đã vào buồng, đèn cầy vẫn cháy lẻ loi. Bin ngủ rồi, nhưng mỗi chốc lại thở hắt mạnh, tay nhỏ quơ quào như mơ thấy ai đó bồng đi. Cô nhích lại gần bàn thờ, mắt nhìn hình không chớp, không dám chớp, rồi thì… từ một góc nhà… ánh sáng bỗng mờ đi. Góc đó, sau cánh tủ áo cũ, có bóng một đứa bé, không tiếng, không chuyển động, không rõ mặt, nhưng đôi mắt… mở to… sáng nhạt… không có nước mắt… chỉ nhìn cô.

Ngày hôm sau, khi mây đen ùn ùn kéo về từ phía chân trời bên kia sông, không ai trong xóm dám cười nói lớn tiếng. Sáng đó trời không mưa, nhưng cái lạnh thì thấm lắm, nó rỉ rả như thể len qua từng kẽ áo, chui vào cổ áo bà ba rồi nằm yên ở đó, âm ỉ như cơn sốt giấu mặt. Gió không thổi, lá chuối trong vườn im ru, dừa cũng thôi nghiêng ngó, mọi vật như đang nín thở.

Họ hàng, xóm giềng lần lượt kéo tới, chân người này lặng nối gót người kia, đi qua cái cổng rào bằng trúc tạm, rẽ vô con đường đất hẹp còn in lằn bánh xe máy hôm qua. Không ai nói nhiều, ngoài mấy câu chào khe khẽ rồi lặng im bước vô nhà, tay ôm nhang, đầu cúi thấp. Ai cũng mang cái dáng vẻ như bị đè bởi một vật nặng không thấy được, đi tới đâu là nặng tới đó.

Căn nhà nhỏ nằm nép bên hàng chuối rậm rạp, bên hông là hàng dừa nước sà ra mé sông. Hồi nào giờ nó vẫn lặng lẽ vậy, nhưng sáng hôm nay, cái im lặng đó như có gì chen vô – không phải tiếng côn trùng kêu, không phải tiếng sóng bóp vào mạn ghe, mà là thứ lặng như tờ nhưng lạ kỳ... như có ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm từ một nơi không ai thấy được.

Bàn thờ đặt sát vách bên trái, nơi thường ngày là góc kê chiếc ghế bố cho ba bé Vy ngồi coi tivi. Hai cây nến đỏ cao bằng bắp tay người lớn, cắm chắc vào chân đèn đồng. Nhang thắp từ sáng sớm, chưa tàn một nửa đã nghe mùi khét lẹt như có ai búng tắt giữa chừng. Có người ngồi sát vách nói nhỏ với nhau: “Nãy tui thấy cây nến bên trái phụt tắt cái bụp… không gió, không quạt, mà tắt cái bụp như có ai thổi vô vậy đó…”

Có người cười hề hề, nhưng tay vẫn xoa xoa cánh tay nổi gai ốc. Một bà cô họ xa, vừa đặt bó nhang lên bàn thờ, vừa kéo áo khoác sát cổ, giọng nói cũng hạ xuống “Tui không mê tín, nhưng mà sao... hình con nhỏ trên di ảnh nó cứ nhìn tui vậy trời…”

Tấm ảnh thờ đó, cha bé Vy in vội hôm bữa chiều sau khi nhận xác về. Không hiểu sao lại lấy đúng tấm bé chụp hồi lớp Hai – trong hình, Vy nghiêng đầu, ánh mắt ngó xéo qua vai, nụ cười... cười cái kiểu... lạ lắm, lạ như thể đang giữ lại một điều gì đó không nói, hoặc đã nói rồi mà người nghe không hiểu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận