Có thể nhìn ra được, nàng ta đang rất căng thẳng.
Chuyện Lan Tiêu là thần nữ nhập mộng vốn là giả, nhưng Lý Tuyên không để tâm.
Một là do hắn có sẵn tâm lý cứu chuộc hồng nhan, hai là vì Lan Tiêu là người tiến cử ta vào cung, công tội bù trừ.
Nhưng Lạc Ninh thì khác. Năm xưa Lý Tuyên gặp nàng ta, kinh diễm như gặp tiên nữ, quả thực từng động tâm đôi chút.
Thế nhưng nàng ta đã làm gì?
Mang theo dị thuật bên người, ở cạnh quân vương mười năm, chưa từng mở miệng tiết lộ.
Bảo sao Lý Tuyên không sinh nghi?
Dẫu vậy, nàng đã ngồi vững ngôi cao, lại từng sinh hạ hoàng tử, giờ có vạch trần nàng ta biết khống mộng thuật, Lý Tuyên cùng lắm cũng chỉ lạnh nhạt xa cách, tuyệt không xử tử.
Mà lời dối trá ấy, chỉ khi được nuôi dưỡng cho thật lớn, đến mức không còn đường thu lại, bị người ta xé toạc ra mới thật sự thú vị.
Nên sau một hồi im lặng, ta nhàn nhạt đáp: "Chưa từng gặp."
Ninh quý phi thở phào, theo Lý Tuyên vào điện.
Ta theo cung nữ dẫn đường đến nơi nghỉ, nhưng vừa rẽ qua một hành lang, bóng người dẫn lối đã biến mất.
Trái lại, có một người đang đứng đợi ta từ trước.
"Khương cô nương."
Người nọ xoay người lại, chính là Sở Vô Yếm, hắn như thể đã đợi ta từ rất lâu.
"Ta cảm thấy hình như đã từng gặp ngươi ở đâu đó rồi."
Ngoài hành lang, bóng trúc lay động, chiếu lên mặt ta lúc ẩn lúc hiện.
Ta quan sát hắn một lượt, cong môi:
"Đại nhân vẫn thường bắt chuyện người khác như vậy sao?"
Sở Vô Yếm tiện tay bứt một cành trúc bên hành lang, tiếng lá xào xạc vang lên.
"Mười năm trước, trên Thanh Tuyệt Sơn, ta từng dùng một mũi tên g.i.ế.c một người."
Hắn tiến đến gần ta, cao hơn ta hẳn một cái đầu.
"Tuy ngươi chỉ để lộ một đôi mắt, nhưng ta tin, dưới lớp lụa mỏng kia, chính là một oan hồn trở lại đòi mạng."
Sở Vô Yếm chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay gần chạm vào tấm lụa che mặt của ta.
Trong giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của hắn, ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Sở đại nhân, ta là thượng khách của bệ hạ."
Ta còn nhớ rõ đôi mắt này.
Mười năm trước, xuyên qua rừng rậm mịt mù, chính đôi mắt này đã ngắm chuẩn ta, và b.ắ.n ra mũi tên đen tuyền như đêm tối ấy.
Chương 2: Thanh Tuyệt – Gọi tên Thái hậu giữa Xuân Mộng điện
"Thượng khách hôm nay, tù nhân ngày mai, chẳng phải chỉ cách nhau một đêm thôi sao?"
Ta lùi nửa bước, giọng nói mang theo uy hiếp.
"Đại nhân là đang nói ta, hay nói chính mình?"
Sở Vô Yếm nghe ta nói vậy, đầu ngón tay hơi khựng lại:
"Ngươi đang đe dọa ta?"
"Không đến mức gọi là đe dọa. Họa phúc luân chuyển, ai cũng không tránh được."
Hắn ép sát từng lời, ta cũng đáp trả từng câu, không nhường một tấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-5-thanh-tuyet-goi-ten-thai-hau-giua-xuan-mong-dien.html.]
Đúng lúc căng thẳng, có tiếng gọi vang lên: "Khương cô nương!"
Sở Vô Yếm quay đầu lại, thấy Lan Tiêu và tỳ nữ đang từ xa đi tới, liền thu tay về.
"Ta vừa định đến xem Khương cô nương đã ổn thỏa chưa, không ngờ lại gặp ở đây. Sở đại nhân cũng ở đây à?"
Lan Tiêu khẽ gật đầu với hắn để hành lễ.
Nhìn thái độ thân mật mà hoàng đế dành cho Sở Vô Yếm ban nãy, xem ra địa vị của hắn trong triều không hề thấp.
Vậy mà hắn vẫn hành lễ rất đúng mực: "Tiêu mỹ nhân."
Hồng Trần Vô Định
Sở Vô Yếm nói muốn đích thân đưa ta đi thu xếp chỗ ở.
Ta cũng không phản đối.
Lan Tiêu liền đi cùng hai người chúng ta.
Trên đường đi, thị vệ trong cung gặp chúng ta đều dừng lại hành lễ.
Thì ra Sở Vô Yếm chính là Thiếu tướng quân của Vũ Lâm Vệ, phụ trách bảo vệ an nguy của hoàng đế, có quyền tự do ra vào hoàng cung.
Hắn đưa chúng ta đến nơi, dặn lính canh trông nom cẩn thận, rồi cáo lui.
Lan Tiêu nhìn bóng lưng hắn đi xa, bèn kể cho ta nghe chuyện về Sở Vô Yếm:
"Khi bệ hạ còn là thái tử, Sở đại nhân đã theo hầu bên cạnh, nay là tâm phúc số một của thiên tử, ra vào cung cấm tự nhiên như ở nhà. Nhưng hắn cực kỳ giữ mình, không gần nữ sắc, lại càng chưa từng ở riêng với phi tần hậu cung."
Nàng nhìn sang ta: "Hắn vừa nãy đã nói gì với cô vậy?"
Ta đứng trước bàn, mở bọc hành lý, lấy ra một cuộn chỉ lụa.
"Hắn nói, cảm giác như đã gặp ta ở đâu rồi."
Lan Tiêu ngạc nhiên nhướng mày: "Hắn nói thế sao?"
Nàng khẽ cau mày, do dự một lúc: "Hắn chẳng lẽ… có ý với cô?"
Ta nhìn nàng, giả vờ suy nghĩ: "Cũng có thể."
Thích ta, hay nói đúng hơn là đang theo dõi ta, vốn chẳng khác nhau mấy.
Lan Tiêu ngẩn người một lúc, rồi quay sang ta, định nói gì đó thì bỗng thấy sợi chỉ căng dài ở đầu giường, mảnh đến mức gần như trong suốt.
Ta đang ngồi ở mép giường, một tay kéo căng sợi chỉ, tay kia treo một chiếc chuông nhỏ ở đầu sợi chỉ.
Lan Tiêu bước lại, chạm nhẹ vào dây, tiếng chuông lập tức vang lên, nhỏ thôi nhưng dồn dập như báo động.
"Cô làm cái gì thế?"
"Ta hay ra vào trong mộng, nửa đêm lỡ có người đến ám sát cũng không phải chuyện lạ."
Lan Tiêu hoảng hốt nhìn quanh: "Cô nói, có người muốn g.i.ế.c cô? Mới vào cung thôi mà, ai lại muốn g.i.ế.c cô?"
"Phòng hờ thôi."
Lạc Ninh nhất định sẽ cho người ám sát ta.
Bởi với người tu luyện khống mộng thuật, khi cơ thể rơi vào giấc ngủ chính là lúc yếu ớt nhất.
Dù mưu kế không có gì cao minh, nhưng một khi thành công, thì có thể yên tâm mà nhổ cỏ tận gốc.
Lan Tiêu lo lắng: "Nhưng cơ quan nhỏ thế này cũng chẳng ngăn nổi đao kiếm đâu."
Ta thu dọn hành lý: "Cho nên ta cần một hộ vệ."
Đêm đến, ta buộc dây treo chuông ở đầu giường, mới nằm xuống nghỉ ngơi, bước vào giấc mộng của Lý Tuyên.
Lý Tuyên khi khoảng mười ba mười bốn tuổi, đang tập viết chữ, dưới đất vứt đầy những tờ giấy xé bỏ.
Vì không biết mình đang mơ, hắn vô cùng nghiêm túc, nhưng viết ra toàn là chữ như bùa chú quái dị, mà vẫn chăm chăm viết lại.
Ta mở miệng nhắc nhở: "Bệ hạ."