Khống Mộng Sư

Chương 16: Thanh Tuyệt – Trường Lăng bệnh nặng, gấp rút tìm y

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Tuyên hài lòng, liếc nhìn ta ra hiệu hắn muốn lộ diện.

 

Ta đẩy nhẹ Lý Tuyên từ phía sau, hắn liền hiện thân, chỉ là vừa đến gần Phùng Thông, cảnh trong mộng liền trở nên mờ mịt, sương mù nổi lên.

 

Toàn bộ linh đường nhanh chóng sụp xuống, co rút lại như một trang giấy bị gấp gọn rồi cuộn thành chấm sáng chói lòa!

 

Ta vội ôm lấy Lý Tuyên, bay vọt ra xa vạn dặm.

 

"Chuyện gì vậy?" Vị hoàng đế bất mãn lên tiếng.

 

"Bà ấy tỉnh rồi, hơn nữa còn đang khóc."

 

Điểm sáng ấy chính là ánh sáng đọng lại trong khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mê, khi đôi mắt đẫm lệ mơ màng của bà còn chưa ráo.

 

Ta chắp tay cáo biệt Lý Tuyên.

 

"Bệ hạ, đêm nay Thái hậu e là sẽ không thể ngủ lại."

 

Lý Tuyên trầm mặc một thoáng, phất tay áo, đành bỏ qua đêm nay.

 

 

Khi ta tỉnh dậy, trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ.

 

Trước đây ta từng lật xem qua ‘Phản Kinh’, đó là một cuốn kỳ thư chiến lược từng bị vương quyền cấm đoán, chủ trương phá bỏ khuôn phép, tùy thời mà trị quốc.

 

Thật khó tin nó lại là sách mà Thái hậu đã thủ lăng hơn mười năm lại thích đọc.

 

Hoặc có thể nói, một người từng say mê cuốn sách ấy, liệu có cam lòng sống một đời mai danh ẩn tích bên lăng mộ?

 

Nhưng ta lại nghe nói Thái hậu Phùng Thông từ khi thủ lăng, càng ngày càng chìm đắm trong Phật pháp, cho xây dựng không ít chùa chiền và am ni cô quanh Trường Lăng.

 

Chiều hôm ấy, ta lại tiến vào giấc mộng của Phùng Thông.

 

Vì sợ đoán sai lòng bà, tạm thời không dám lộ diện, bèn hóa thành pho tượng Quan Âm bạch ngọc đặt trong tiểu Phật đường của bà.

 

Khi Thái hậu một mình bái Phật, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa.

 

"Phùng Thông, niệm tình ngươi một lòng hướng Phật, nay có một mối nhân duyên phong nguyệt, có thể giúp ngươi qua lại cung đình."

 

Phùng Thông quỳ trên bồ đoàn, chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

Bà nhìn pho tượng Phật ấy với ánh mắt đầy kinh ngạc, dần dần lộ vẻ quái dị.

 

Bồ Tát khẽ cúi mắt, môi ngọc mấp máy, thật sự đang nói chuyện?

 

Ta cụp mi, nhàn nhạt nhìn bà.

 

"Ngươi có nguyện ý chăng?"

 

Phùng Thông giật mình hoàn hồn, vội vã dập đầu lạy tạ.

 

"Nguyện xin chỉ dạy."

 

Sau vài ngày nghỉ ngơi, Lý Tuyên lại không nén được lòng mình, yêu cầu ta đưa hắn vào giấc mộng của Thái hậu lần nữa.

 

Đêm nay, Phùng Thông không mộng về tiền triều, chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ ngắm tuyết rơi.

 

Người phía sau khoác thêm áo choàng cho bà.

 

Phùng Thông quay đầu lại, thấy là Lý Tuyên, liền siết chặt lấy vạt áo choàng.

 

Lý Tuyên nhìn bà hồi lâu, rồi thu tay lại, cung kính hành lễ.

 

"Mẫu hậu, cẩn thận nhiễm lạnh."

 

Phùng Thông gật đầu, xoay người, phất tay ra hiệu lui xuống.

 

Lý Tuyên vẫn không rời đi.

 

Chương 6: Thanh Tuyệt – Trường Lăng bệnh nặng, gấp rút tìm y

Hồng Trần Vô Định

 

Lý Tuyên lần đầu tiên bị thương trong mộng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-16-thanh-tuyet-truong-lang-benh-nang-gap-rut-tim-y.html.]

Hắn nhìn chằm chằm vào vết xước trên mu bàn tay, vết thương mảnh dài, trắng bệch, không có cảm giác đau, nhưng khoảnh khắc Phùng Thông cầm kéo đ.â.m tới vẫn khiến hắn hoảng hồn.

 

Hắn lập tức buông người đang giãy giụa trong lòng ra, theo bản năng nhìn về phía cửa.

 

Ta ẩn thân bên cạnh, giúp hắn xóa vết thương ấy đi.

 

Phùng Thông đang cầm kéo đứng ở gần đó, ánh mắt dán chặt vào hắn, mày cau chặt.

 

"Lý Tuyên? Ngươi…"

 

Giọng Lý Tuyên vừa sợ vừa căm giận: 

 

"Chẳng lẽ trong lòng người chỉ có ông ta, thà thủ lăng…"

 

Hắn siết chặt bàn tay vừa bị thương, lại bước thêm hai bước về phía bà, nhưng đột ngột khựng lại.

 

Phùng Thông không chút do dự rút d.a.o tự vẫn.

 

Lưỡi d.a.o đ.â.m vào cổ, giấc mộng sụp đổ, chìm vào bóng tối.

 

Cả ba chúng ta đều tỉnh lại.

 

Hành động cứng rắn quyết liệt của Thái hậu lúc ấy đã khiến Lý Tuyên chấn động.

 

Hắn giằng xé và đau khổ, tự thấy bản thân thật ghê tởm, lời nói ẩn ý đều cho ta biết rằng hắn sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như thế nữa.

 

Ta ngỡ hắn có chút lương tâm trỗi dậy.

 

Quả nhiên chưa đến ba ngày sau, không biết hắn tự thuyết phục bản thân thế nào, thái độ liền đổi hẳn, càng thêm hung hăng, đáng ghét.

 

Từ ban đầu còn có chút ngại ngần khi gần gũi với mẫu thân, giờ đối với Phùng Thông chỉ còn đầy oán khí, liên tục quấy rối bà trong mộng.

 

Phùng Thông thường lấy cái c.h.ế.t trong mộng để tự tỉnh lại.

 

Chưa đầy mười ngày, từ Trường Lăng truyền đến tin khẩn, Thái hậu kinh hoảng trọng bệnh, cần hồi cung trị bệnh.

 

Triều đình trong ngoài đều bàn tán xôn xao về chuyện này.

 

Một mặt, năm xưa tiên đế lúc lâm chung có di chiếu phong Tĩnh quý phi làm hoàng hậu, thủ lăng, lại ban cho năm nghìn quân hộ tống. 

 

Tuy không ghi rõ cấm hồi cung, nhưng theo lẽ thường, thủ lăng là việc cả đời.

 

Hồi cung trị bệnh, chữa được hay không là chuyện nhỏ.

 

Vấn đề là nếu đã khỏi bệnh rồi, ai dám đưa bà trở lại Trường Lăng?

 

Mặt khác, Thái hậu Phùng Thông được sủng ái mà không có con, đương kim hoàng đế lại lớn lên trong cung của bà, có công không có lỗi với xã tắc. 

 

Nếu không đón về, lỡ Thái hậu c.h.ế.t ở Trường Lăng, thì cả tình lẫn lý đều khó bề giải thích.

 

Thành ra có người tán thành, có người phản đối, chẳng có kết luận gì rõ ràng.

 

Ngồi trên long ỷ, Lý Tuyên như ngồi trên đống lửa.

 

Hắn làm chuyện trái lương tâm, biết rõ bệnh này từ đâu mà ra, sợ rằng Thái hậu thật sự lâm trọng bệnh rồi.

 

Hắn muốn đón Phùng Thông hồi cung.

 

Nhưng có người lại không bằng lòng.

 

Sáng sớm hôm ấy, Lan Tiêu đến tìm ta.

 

"Ninh quý phi sắp rời cung rồi."

 

Nàng sắc mặt rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, như thể cả người nhẹ hẳn đi.

 

"Nàng ta muốn đi đâu?" Ta hơi kinh ngạc.

 

"Mấy ngày nữa sẽ đến Trường Lăng, để hầu bệnh Thái hậu."

 

 

Lan Tiêu nói đó là chuyện xảy ra hôm trước.

 

Ninh quý phi đến gặp hoàng thượng, nói rằng các phi tần trong hậu cung đều nhớ mong bệnh tình của Thái hậu, nàng lại sợ tam hoàng tử quá nhọc lòng khiến Thái hậu thêm mệt, mà gần đây nàng rảnh rỗi, bèn xin đích thân đến Trường Lăng chăm sóc Thái hậu, tiện thể mời thêm danh y đi cùng chẩn trị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận