Từ Chẩn trầm mặc.
Lạc Ninh chậm rãi bước tới, ôm chặt lấy hắn, vòng tay siết lại, giọng nói mang theo hiếm hoi dịu dàng:
"Chàng phải cẩn thận với sư tỷ, cũng phải đề phòng cả Sở Vô Yếm. Hắn đã bị sư tỷ ta mê hoặc, không chừng sẽ bị lợi dụng."
Từ Chẩn bất ngờ trợn mắt: "Vô Yếm?"
Sắc mặt hắn chợt trắng bệch, chỉ thấy dưới chân như chao đảo.
Hắn tỉnh rồi.
Xe ngựa được tháo bỏ, dừng giữa đường.
Tùy tùng đuổi con ngựa tiêu chảy không ngừng vào rừng, đang chờ ngựa mới đến.
Từ Chẩn đẩy cửa xe, vô cùng gấp gáp: "Về cung!"
Mà trong giấc mộng kia, Lạc Ninh vẫn ôm lấy tình lang trong lòng, chưa hay biết đã bị thế thân bằng con rối gỗ.
Lời nói chân thật trong lòng nàng vẫn chưa nói hết.
"Từ Chẩn, chàng đã trốn tránh ta suốt mười năm. Nếu ta thật sự c.h.ế.t đi, chàng sẽ chăm sóc con của chúng ta chu đáo chứ? Chàng không biết rằng..."
Từng lời của Lạc Ninh đều chậm rãi, trong mắt như hiện lên hình ảnh Từ Chẩn và nhi tử của nàng, ánh lên một niềm hy vọng rực cháy.
Ta ẩn thân đứng cách đó không xa, cúi đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
"Điện hạ, bí mật ta đưa ngài tới xem, ngài vừa lòng chứ?"
Gương mặt thiếu niên tái nhợt, cắn chặt môi, nước mắt tuôn trào không kìm lại được.
Hắn trịnh trọng xoay người lại, chắp tay hành lễ với ta.
"Đa tạ quốc sư đại nhân."
Ta vung tay, đưa hắn ra khỏi giấc mộng.
Mà phía bên kia, Lạc Ninh vẫn ôm chặt người trong lòng không buông.
"Sư muội, đừng khóc nữa, là ta đây."
Từ Chẩn trong lòng nàng lập tức biến thành hình dáng của ta.
"Ngươi... đây là mộng, sao có thể? Ta và Từ Chẩn đều đã dùng Bế Mộng Dẫn rồi..."
Chương 10: Thanh Tuyệt – Sáng để lại huyết tự, ẩn mình giữa nhân gian
Ta siết chặt cổ tay nàng ta, ép nàng ta phải nhìn ta.
Cảnh vật xung quanh đã biến thành Thanh Tuyệt sơn năm xưa.
Lửa cháy ngút trời, xác người la liệt, chính là địa ngục trần gian.
Hồng Trần Vô Định
Tấm biển treo trước Thanh Tuyệt phủ bị lửa thiêu rụi, rơi xuống đất vỡ vụn.
Lạc Ninh bị tiếng vang ấy dọa cho giật mình hoảng hốt.
"Năm đó sư phụ bỏ trốn hôn sự, mang của hồi môn nuôi sống sáu mươi mốt đứa trẻ bị bỏ rơi. Nhờ phúc của ngươi, giờ chỉ còn lại hai ta."
Nàng ta nhìn xác người xung quanh, hốt hoảng lùi về sau.
Ta bước từng bước ép sát:
"Ngươi xem, muốn làm nên thành tựu thì thật khó, nhưng để hủy hoại nó lại dễ dàng đến vậy, đúng không?"
Lạc Ninh dừng bước, sắc mặt khựng lại, giọng nói run rẩy.
"Vậy nên ngươi cố ý thả ta ra khỏi ngục, chỉ để hủy sạch mọi thứ của ta sao?"
Ta nhìn nàng, nửa cười nửa không.
"Không thả ngươi ra, sao ta biết sư muội không chỉ sống tốt, mà còn sống rực rỡ đến thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-26-thanh-tuyet-sang-de-lai-huyet-tu-an-minh-giua-nhan-gian.html.]
"Sư tỷ, đây là ân oán giữa ta và ngươi, Từ Chẩn vô tội."
Ta hơi nheo mắt, nhướng mày không tin:
"Từ khi gặp lại, ngươi chưa từng nhắc đến sư môn c.h.ế.t oan, cũng chưa từng nhận sai, vậy mà lại vì một nam nhân này, lần đầu tiên mở miệng cầu xin ta?"
"Ta tin sư tỷ sẽ không g.i.ế.c người vô tội."
Ta nhàn nhạt phản bác: "Vậy thì ngươi tin sai người rồi."
Lạc Ninh sắc mặt cứng đờ.
Ta bật cười lạnh lùng.
"Ngươi nhìn xem những người c.h.ế.t quanh ngươi, có ai thật sự từng đắc tội với ngươi chưa? Ngươi trông mong ta nói đạo lý? Ta chẳng lẽ không phải người? Ta không có thất tình lục dục sao? Vì sao ngươi có thể không giữ quy tắc, mà ta lại phải tuân theo?"
"Nếu vậy, ta tuyệt đối không để ngươi bắt sống!"
Lạc Ninh thi triển thuật ẩn thân bỏ chạy.
Ta đuổi theo, áp chế vai nàng từ phía sau.
Cảnh sắc Thanh Tuyệt sơn lập tức chuyển động.
Từ lúc sư phụ nhặt được Lạc Ninh còn trong tã lót dưới khe núi, đến khi các sư tỷ dắt nàng lên núi xuống núi lớn khôn, rồi ta truyền dạy nàng thuật khống mộng, cho đến khi sư phụ và sư tỷ chuẩn bị ngân lượng lương khô, tiễn nàng xuống núi.
"Tiểu sư muội, phủ chủ đối với ngươi vừa là thầy vừa như mẹ, các sư tỷ xem ngươi như thiên tài trời phú, ai ai cũng cưng chiều ngươi. Ngươi có xứng với họ không?"
Lạc Ninh nhìn từng cảnh xưa hiện lên, thân hình cứng đờ một thoáng, vành mắt dần đỏ hoe, kế đó giơ tay đánh tan toàn bộ ký ức kia.
"Sư tỷ, năm đó ta có viết thư bảo bà ấy rằng ta đoạn tuyệt với Thanh Tuyệt phủ, là bà ấy không chịu buông tha ta!"
Ta nghe vậy thì sững người: "Ngươi từng viết thư sao?"
Lạc Ninh không trả lời, chỉ vung tay thoát khỏi ta, bỏ chạy thật nhanh, thân ảnh hóa thành một điểm sáng.
Nàng ta đang trốn vào mộng tâm.
Nàng chạy vào Phượng Nghi cung trong hoàng cung, nhưng vừa đẩy cửa vào liền đứng khựng lại.
Vì ta đang ngồi đó, nhìn nàng ta qua gương.
"Tiểu sư muội, đến lúc đền mạng rồi."
Lạc Ninh hoàn toàn c.h.ế.t lặng, lưng mềm nhũn tựa vào cửa, giọng như không thở nổi.
"Ngươi... ngươi tìm được nơi này rồi?"
Ta cầm lấy chiếc gương kia, tùy ý lắc lư về phía nàng.
"Năm đó ta từng chỉ cho ngươi, chiếc gương tại mộng tâm là nơi lưu giữ cảm giác thực tại của ngươi, cũng là tử huyệt của khống mộng sư."
"Nếu có người phá vỡ chiếc gương này trong mộng tâm, ngươi sẽ không thể khống mộng được nữa."
"Nếu có người phá vỡ nó trong hiện thực, ngươi sẽ khó phân biệt đâu là thật đâu là mơ, dần dần quên đi chính mình."
"Nếu cả trong mộng lẫn thực đều bị phá vỡ, ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong mộng cảnh, mãi mãi không tỉnh lại."
Ta lạnh lùng liếc nàng: "A Ninh, ngươi còn muốn chạy sao?"
Lạc Ninh trong mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng: "Sư tỷ..."
Ta đứng dậy, nhìn nàng ta chằm chằm, từng ngón tay buông lỏng.
Chiếc gương rơi xuống đất, lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Lạc Ninh xoay người định chạy, lại phát hiện chân không động đậy nổi.
Cúi đầu nhìn xuống, một con bạch xà to cỡ miệng bát đang siết chặt lấy đôi chân nàng, từ từ bò lên.
Mắt rắn đối diện ánh mắt nàng, chậm rãi thè chiếc lưỡi đỏ như máu, bất thình lình lao thẳng lên——
"Sư tỷ!"
Lạc Ninh kinh hoảng hét lên.