Khống Mộng Sư

Chương 11: Thanh Tuyệt – Vạn tiễn kinh hồn tại Khống Mộng phủ

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái c.h.ế.t trong mộng có thể được sắp đặt một cách phản tự nhiên.

 

Ví dụ như đột nhiên có một con ngựa lao thẳng về phía hắn, hắn cố hết sức leo lên lưng ngựa, nhưng lại bị ngựa đưa thẳng đến vực sâu!

 

Lại như hắn ở trong rừng núi, tất cả cây cối nhổ rễ mà dậy, đuổi theo hắn không buông.

 

Sở Vô Yếm bị dọa đến nửa đêm tỉnh giấc, rửa mặt một cái, lại tiếp tục ngủ, mà ta vẫn kiên nhẫn đợi sẵn, giúp hắn nối tiếp ác mộng…

 

Mấy ngày qua, ban ngày Sở Vô Yếm mặt mày xám xịt, tinh thần sa sút thấy rõ, đặc biệt có một lần đứng yên mà còn gật gù ngủ gật.

 

May mà Lý Tuyên gần đây tâm trạng tốt, bảo hắn về nghỉ ngơi.

 

Ta đang pha trà trong sân, Sở Vô Yếm đến ngồi đối diện.

 

"Ta đã tra rồi, mười năm trước, ngươi quả thực không ở Thương Châu."

 

Ta ung dung rót trà.

 

Sở Vô Yếm mắt đỏ bừng, nhìn ta: 

 

"Ngươi từng nói, nếu trong mộng có điều quái lạ, có thể đến tìm ngươi?"

 

"Vậy trước hết ngài nói thử xem."

 

Ta đẩy chén trà đến trước mặt hắn.

 

Sở Vô Yếm cụp mắt, ngón tay nhẹ vuốt miệng chén, giọng hạ thấp: 

 

"Mười năm nay, ta luôn lặp đi lặp lại một giấc mộng."

 

"Ồ? Ngài mộng thấy gì?"

 

Sở Vô Yếm do dự một lát, đặt chén trà xuống bàn, phát ra tiếng vang rõ ràng: "Ngươi."

 

Ta giả vờ không hiểu, nhìn hắn.

 

Sở Vô Yếm tránh ánh mắt ta, cúi đầu nhìn chén trà trong tay, nhấp một ngụm: 

 

"Người đó dung mạo trông rất giống ngươi, gần như y hệt."

 

Nghe thế ta trầm ngâm không nói.

 

Hắn nhíu mày, cầm chén trà, nhìn đi nhìn lại, có vẻ rất tò mò.

 

"Trà gì vậy? Rõ ràng nước nóng, mà vào họng lại mát lạnh."

 

Sở Vô Yếm muốn uống thêm một ngụm, nhưng ngón tay run lên không khống chế được, chén trà rơi xuống bàn đá vỡ tan.

 

Hắn lập tức đứng dậy muốn rời đi, lại như thể toàn thân không còn chút sức, ngã chúi người về phía trước, gục trên bàn, lập tức mê man.

 

"Đây là Mê Hồn Dẫn hảo hạng, xem ra rất hợp khẩu vị của ngươi."

 

Ta ung dung thu dọn ấm trà.

 

Sở Vô Yếm một mình lạc trong rừng sương mù mịt, loay hoay khắp nơi.

 

Ta từ phía sau vỗ vai hắn: "Sở đại nhân."

Hồng Trần Vô Định

 

Lúc đầu hắn chỉ giật mình, nhìn thấy là ta thì sợ đến nỗi chạy ra xa, trốn dưới gốc cây, cảnh giác nhìn về phía ta.

 

Có lẽ hắn nghĩ ta lại đến để g.i.ế.c hắn.

 

Ta lại vỗ vai hắn lần nữa, vẫn từ phía sau: "Sở đại nhân."

 

Sở Vô Yếm lập tức quay đầu, phát hiện ta xuất hiện sau lưng, trừng to mắt, vừa định hét lên thì ta lập tức xóa đi âm thanh của hắn.

 

"Sở đại nhân, là ta đây. Không phải ngươi đang tìm ta để chữa bệnh sao?"

 

Sở Vô Yếm há miệng, hít mạnh một hơi gió lạnh vào bụng, rồi lặng lẽ ngậm miệng lại, gật đầu.

 

Ta phất tay xua tan sương mù.

 

"Vậy thì chúng ta đi gặp người mà ngươi hay thấy trong mộng đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-11-thanh-tuyet-van-tien-kinh-hon-tai-khong-mong-phu.html.]

 

 

Sở Vô Yếm chỉ vào chính mình.

 

Ta nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi có thể nói được rồi đấy."

 

"Ngươi..." Sở Vô Yếm thử thử, quả nhiên có thể phát ra tiếng, hắn không thể tin nổi nói:

 

"Đây chính là thuật khống mộng ngươi từng nói sao?"

 

Sở Vô Yếm đi theo ta lên núi.

 

Đi được mấy chục bước, ta đã thấy hơi mệt, đưa tay về phía Sở Vô Yếm: 

 

"Đi thế này chậm quá."

 

Sở Vô Yếm khựng lại, ánh mắt kỳ lạ nhìn ta, không biết đang do dự điều gì, nửa tin nửa ngờ mà nắm lấy tay ta.

 

"Nắm tay thì sẽ không chậm sao?" – Hắn lẩm bẩm.

 

"Tất nhiên rồi."

 

Ta kéo hắn về phía trước, Sở Vô Yếm hoảng hốt suýt nữa buông tay ra, may mà ta kịp thời giữ chặt cánh tay hắn.

 

Khoảnh khắc ấy mặt đất dưới chân lao nhanh như bay, chỉ trong nháy mắt, chúng ta đã đứng trước đại điện của Thanh Tuyệt phủ.

 

Gần đó là một khối đá quái dị cao bảy trượng, trên đỉnh vẫn là rừng cây rậm rạp, như thể bị chẻ ngang ra một đoạn, thân đá trơn nhẵn khổng lồ, chỉ khắc một chữ "Tịch" bằng thể lệnh thư.

 

Nhìn sang bên cạnh, từng bậc từng bậc đá loang đầy máu, phía xa là những t.h.i t.h.ể vương vãi khắp nơi.

 

Sở Vô Yếm vừa bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào chữ trên phiến đá, ngẩn người ra như quên mất vẫn còn đang nắm tay ta.

 

Ta buông hắn ra.

 

"Thanh Tuyệt phủ chọn đất lập danh, còn có một cái tên vang dội hơn trong giang hồ, gọi là Khống Mộng phủ."

 

Sở Vô Yếm dùng tay sờ lên tảng đá xanh: "Vậy… đây là chữ ‘Mộng’ sao?"

 

Ta gật đầu, đồng thời búng tay một cái.

 

Lúc nãy còn là mộng cảnh tĩnh lặng, tiếng búng tay vang lên, cảnh vật xung quanh lập tức biến thành tiếng c.h.é.m giết, lửa cháy ngút trời, những t.h.i t.h.ể kia lại biến thành các sư muội sống sờ sờ, bị người cầm đao tàn sát trước mặt ta, m.á.u văng ba thước.

 

Kẻ g.i.ế.c các nàng là một đám thổ phỉ hung tàn, nhưng không hề cướp bóc hay háo sắc, ra tay tàn độc.

 

Mà ngay khi chúng định rút lui sau khi g.i.ế.c người, thì quân lính và cung thủ từ chân núi tràn lên, bao vây b.ắ.n g.i.ế.c bọn chúng.

 

Sở Vô Yếm nhíu chặt mày: 

 

"Năm đó ta hộ tống Thứ sử nhậm chức, đi ngang qua nơi này, vốn định lên núi cứu hỏa, nhưng không ngờ gặp phải thổ phỉ g.i.ế.c người."

 

Ta hoàn hồn lại, nhàn nhạt nhìn hắn: "Trùng hợp đến mức g.i.ế.c sạch bọn chúng luôn ư?"

 

"Lũ thổ phỉ liều mạng chống cự. Ai rảnh mà cố giữ mạng chúng lại?"

 

Sở Vô Yếm điềm tĩnh nhìn về phía trước: "Năm đó ta tưởng là thổ phỉ cướp bóc, nay xem ra e là ân oán giang hồ."

 

"Thanh Tuyệt phủ xưa nay chưa từng g.i.ế.c người."

 

Sở Vô Yếm khó hiểu nhìn ta.

 

Ta khẽ đưa mắt về phía trước: "Ngươi nhìn đi."

 

Bóng người áo vàng thấp thoáng lướt qua rừng cây.

 

"Chính là nàng ta! Mười năm nay đêm nào ta cũng mộng thấy nàng ta!"

 

Chương 4: Thanh Tuyệt – Vạn tiễn kinh hồn tại Khống Mộng phủ

 

Nữ tử áo vàng kia ôm lấy t.h.i t.h.ể trên bậc đá.

 

Sở Vô Yếm ánh mắt siết chặt, đang định rút kiếm ra khỏi vỏ.

 

Ta đè tay hắn lại: "Ngươi định làm gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận