Khống Mộng Sư

Chương 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tam hoàng tử được nuôi dưới gối Thái hậu, chính là con của Ninh quý phi.

 

Năm ấy tam hoàng tử và thái tử sinh cùng một ngày, Thái hậu chê việc thủ lăng cô quạnh, nên xin ôm một đứa đi. 

 

Từ hoàng hậu không dễ thỏa hiệp như thế, bèn đưa con của Lạc Ninh đi.

 

Cả hậu cung đều đồn rằng chính việc tam hoàng tử theo hầu Thái hậu đã tạo nên tình nghĩa tỷ muội giữa hoàng hậu và quý phi.

 

"Ngươi nói xem, giờ Ninh quý phi vừa nghe tin Thái hậu lâm trọng bệnh, chẳng phải là đang tính nhân cơ hội này mang con trở về sao?"

 

"Nếu Lạc Ninh thực sự muốn con, cứ mặc bệ hạ để Thái hậu hồi cung, tam hoàng tử ở lại trong cung chẳng phải càng có lợi hơn sao?"

 

Việc đột ngột đòi đi Trường Lăng chăm bệnh, tám chín phần là do ý của hoàng hậu.

 

"Chúng ta phải để Thái hậu hồi cung, hậu cung mới có cơ hội đổi chủ."

 

Ta bảo Lan Tiêu mấy ngày tới phải theo sát Ninh quý phi, xem nàng ta sẽ mang theo những kẻ lợi hại nào đến Trường Lăng.

 

Lan Tiêu vừa rời đi không bao lâu, Sở Vô Yếm đến gặp ta.

 

"Cuốn sách ngươi cần."

 

Hắn đến đưa ta quyển ‘Phản Kinh’. Sách cấm trong cung, không dễ lấy được.

 

"Ngươi là người giang hồ, lấy quyển sách này làm gì?"

 

Ta thì như nhặt được trân bảo, cẩn thận cất kỹ.

 

"Để tặng bằng hữu."

 

Sở Vô Yếm nghe xong bật cười lạnh, giọng điệu mỉa mai: 

 

"Khương quốc sư ở trong cung, ngoài vị Tiêu tiệp dư kia, còn có bằng hữu nào nữa?"

 

Ta hoàn toàn không để tâm đến lời châm chọc của hắn, chuyên tâm chăm mấy chậu hoa dưới bậc thềm.

 

"Bằng hữu là phải kết thân từ từ chứ. Ngươi đây chẳng phải cũng tính là một sao?" 

 

Ta quay đầu nhìn hắn: "Bài thuốc định thần ta đưa ngươi, gần đây ngủ có ngon không?"

 

Sở Vô Yếm đột nhiên trở nên ngoan ngoãn: "Rất tốt."

 

Hắn hỏi ta khi nào có thể tách giấc mộng kia ra.

 

"Đợi tế đàn hoàn thành là có thể ra tay. Nghe nói Thứ sử Thương Châu sắp đến kinh thành rồi sao?"

 

"Ta nhận được thư hắn, mấy hôm nữa sẽ đến."

 

"Ngươi và hắn quan hệ không tệ?" 

Hồng Trần Vô Định

 

Ta nhớ mười năm trước chính hắn hộ tống người nọ nhậm chức.

 

"Không tệ." Hắn thản nhiên nhìn ta, "Nếu ngươi muốn quen biết hắn, ta có thể giới thiệu."

 

Trong lòng ta khẽ ngạc nhiên, ta muốn quen hắn để làm gì?

 

Ta thuận miệng đáp: "Ta không thích giao du với quá nhiều nam nhân."

 

Sở Vô Yếm cúi đầu, không nói thêm gì.

 

Ta không biết hắn đang nghĩ gì, dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, kéo lại sự chú ý của hắn.

 

"Sở đại nhân, chuyện giữa ta và ngươi, ngươi sẽ không nói với người khác chứ?"

 

Hắn né tránh ánh mắt ta, đặt chén trà xuống, nước trà khẽ rung: "Chuyện ấy có gì đáng để nói?"

 

Không nói thì tốt rồi.

 

Nhưng quyển ‘Khống Mộng Chú’ bị lấy đi mười năm trước, vẫn phải sớm lấy lại.

 

Sau khi Thứ sử Thương Châu vào kinh, đích thân đưa khối đá xanh tới ngoại thành.

 

Ta đến tế đàn một chuyến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-17.html.]

Sáu mươi mốt bậc đá xanh, xếp ngay ngắn chỉnh tề, tựa như những bia mộ đặt nằm ngang. 

 

Mỗi tảng đều có khắc tên ở mặt bên, do các sư muội được nhận nuôi vào các năm khác nhau, nên sắc đá đậm nhạt không đều.

 

Ta đi qua từng khối, khẽ chạm tay vào. Trong những nét khắc nhuốm sương gió, vẫn còn vết m.á.u chưa phai.

 

Duy chỉ thiếu cái tên Lạc Ninh.

 

Sáu mươi mốt khối đá xanh, chỉ có tấm của Lạc Ninh là bị người ta cố tình đục mài, nét chữ mơ hồ khó nhận.

 

Ta đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chú vào đó, thất thần hồi lâu.

 

Lúc nào không hay, trời bắt đầu đổ mưa nhẹ.

 

Trên đỉnh đầu đột nhiên có chiếc dù giấy che lại, giọt mưa rơi tí tách.

 

"Ngươi đang nhìn gì thế?"

 

Là giọng của Sở Vô Yếm, hắn sao lại xuất hiện ở đây?

 

Ta ngẩng đầu nhìn mặt dù, rồi chậm rãi ngoảnh lại, đúng lúc chạm ánh mắt hắn.

 

Sở Vô Yếm sững người, lùi lại một bước nhỏ, bàn tay thon dài siết chặt lấy cán dù.

 

Ánh mắt ta lại dời đến phía sau hắn không xa.

 

Một nam tử mặc thường phục màu xanh sẫm, có hai ba thị vệ cầm dù che cho. 

 

Mép dù xanh che khuất lông mày hắn, chỉ lộ ra chiếc cằm gầy gò tái nhợt, nhưng lại khiến ta thấy vô cùng quen thuộc.

 

"Vị đó là?"

 

Sở Vô Yếm đột nhiên lạnh lùng: "Thứ sử Thương Châu, Từ Chẩn."

 

Giữa màn mưa dày đặc, chiếc dù xanh chầm chậm nâng lên, lộ ra đôi mắt tuấn tú kia, tựa như nét phác vàng kim trên tranh thủy mặc, nét cô tịch bị thay bằng một nét rực rỡ.

 

Người ấy đứng nơi đó, như một khối ngọc xanh trong suốt.

 

Ta không phải lần đầu gặp Từ Chẩn. 

 

Nhưng hình ảnh hắn trong mộng của Sở Vô Yếm, so với bản thể này, chẳng khác gì đồ giả rẻ tiền.

 

Sở Vô Yếm dẫn ta bước tới.

 

Ta hành lễ với hắn: "Từ đại nhân."

 

Từ Chẩn nhìn ta chăm chú, giọng nói ôn hòa: 

 

"Ta có nghe nói về Quốc sư, quả thực như người trong mộng cảnh huyền ảo."

 

Hắn nhìn về nơi ta vừa dừng bước.

 

"Quốc sư đang nhìn cái tên trên phiến đá kia sao? Ta cũng thấy rất kỳ lạ, chỉ duy nhất phiến đó bị xóa mất."

 

Ta chăm chú nhìn nghiêng khuôn mặt hắn, lại chẳng nhìn ra được hắn thật sự không biết, hay chỉ đang giả vờ.

 

Sở Vô Yếm dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên chỗ đó: 

 

"Vết mài trên đá này cũng không mới, e là đã mười năm rồi."

 

Ta cũng nhận ra điều đó, chỉ không biết năm xưa có phải Lạc Ninh nhờ người làm, hay lại có ai khác cố tình xóa chứng cứ cho nàng ta?

 

Từ Chẩn trò chuyện với chúng ta vài câu, rồi có thái giám đến mời hắn vào cung dùng bữa.

 

Lúc này ta mới biết hắn là huynh trưởng của Từ hoàng hậu, trách sao đi lại xa hoa, tùy tùng đông đúc, khí chất như ngọc.

 

"Vậy ta xin cáo từ trước."

 

Hôm nay hắn mới hồi kinh, đương nhiên phải vào cung thăm hoàng hậu trước.

 

Khi Từ Chẩn vừa bước đến cửa tế đàn, liền gặp Ninh quý phi cùng đoàn người che dù đi tới.

 

Cổng tế đàn chen chúc những tán dù cao thấp xen kẽ.

 

Hai người dường như quen biết, không vội vã, nhường nhịn nhau mà bước qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận