Khống Mộng Sư

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đừng quên chữa khỏi bệnh cho Lan Tiêu."

 

Làm nghề thanh lâu mấy chục năm, bà ta tự nhiên có cách chữa bệnh. 

 

Trước kia không chữa, là vì Lan Tiêu không đáng để trị.

 

"Không đến lượt ngươi nhắc!"

 

Bà chủ nhìn ta chẳng khác gì ôn thần, quay lưng bỏ đi, chẳng còn vẻ phong tình như lần đầu gặp gỡ.

 

Ta tựa cửa mà cười khẽ.

 

Một tháng sau, hoàng đế đích thân đến Thiên Liễu Các, gặp lại Lan Tiêu.

 

Khi ấy nàng đã khỏi bệnh, dung nhan thanh tú khiến người nhìn động lòng.

 

Lý Tuyên bảo nàng kể lại giấc mộng, đối chiếu với những gì hắn từng trải qua, nội dung quả thật khớp hoàn toàn với những gì hắn từng mộng thấy.

 

Huống hồ Lan Tiêu vốn ở thanh lâu, cũng đúng với hình ảnh cành liễu chìm trong bùn.

 

Lan Tiêu được đón vào hậu cung.

 

Còn Thiên Liễu Các nhờ đó mà danh tiếng tăng vọt, giá cao ngất ngưởng, ngàn vàng khó cầu một chỗ ngồi.

 

Ta ngồi ở lầu hai nhã tọa của Thiên Liễu Các, nhàn nhã thưởng thức trích đoạn trên sân khấu bên dưới.

 

Thần nữ rơi vào trần thế, kỹ nữ hóa làm hoàng phi.

 

Vở kịch do chính tay ta biên dựng, còn ly kỳ xuất sắc hơn cả vở kịch năm xưa của quý phi.

 

Kẻ đứng trên cao như hoàng đế, đã quen với các loại mỹ nhân, loại mộng đẹp bình thường vốn chẳng đủ khiến hắn động lòng.

 

Nhưng màn kịch “cứu thần nữ khỏi bùn nhơ trần thế” thì chẳng nam nhân nào kháng cự nổi.

 

Lan Tiêu được phong làm "Mỹ nhân", cấp bậc thấp nhất trong hậu cung.

 

Nhưng nghe nói trong cung, Ninh quý phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

"Thần nữ gì chứ? Thật nực cười! Một kỹ nữ thanh lâu, cũng dám bước theo con đường ta từng đi? Thế chẳng phải khiến thiên hạ xem ta và ả cùng một loại sao!"

 

Từ đây về sau, mỗi khi nhắc đến “thần nữ”, không biết người ta nhớ đến quý phi, hay nhớ đến Lan Tiêu nữa.

 

Danh vọng của quý phi trong dân gian tụt dốc thê thảm, đến cả múa rối bóng ở khách điếm cũng lặng lẽ bị gỡ bỏ.

 

Mà chuyện này, chỉ là bước đầu tiên trong ván cờ thăm dò của ta.

 

4

 

Sau khi Tiêu mỹ nhân tiến cung, lập tức bị Ninh quý phi chèn ép đến cùng.

 

Nói nàng không hiểu lễ nghi trong cung, bắt phải học lại từ đầu.

 

Lại nói nàng xuất thân dơ bẩn, bắt phải quỳ trước Phật để chuộc tội.

 

Cuộc sống chẳng hề dễ chịu.

 

Ta lại tiến vào mộng của Lan Tiêu.

 

"Mới nửa tháng mà bệ hạ dường như đã chán ta rồi. Hoàng hậu thì sống kín đáo, quý phi lại chèn ép khắp nơi. Ta... nói khó nghe một câu, thì trước kia ở thanh lâu dù bị người ta bắt nạt, ít ra còn có bà chủ đứng ra chủ trì công đạo. Bây giờ có kêu trời cũng chẳng ai đáp."

 

Ta châm một cây nến, thắp sáng giấc mộng mờ tối của nàng.

 

"Ngươi thật sự cảm thấy ngày xưa sống dễ chịu hơn sao?"

 

Nàng hơi cụp mắt, mím môi: "Đương nhiên là không, nhưng mà..."

 

"Trong lòng bệ hạ có một món nợ. Ngươi xuất thân thanh lâu, hắn cứu ngươi, ngươi phải biết cảm kích đội ơn, không thể tỏ ra như mình chịu uất ức quá đáng, khiến hắn cảm thấy bản thân vừa là ân nhân vừa như kẻ có lỗi. Vậy chẳng phải sẽ khiến hắn dần lạnh nhạt với ngươi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-3.html.]

 

Lan Tiêu rưng rưng lệ, mặt thoáng tái nhợt.

 

"Ta còn tưởng... vậy chẳng phải ta mãi mãi chẳng thể ngẩng đầu lên được sao?"

 

Ta biết nàng đang nghĩ gì, bất giác thấy vừa buồn cười vừa thương hại.

 

"Thiên hạ đều quỳ dưới chân đế vương, chỉ có hắn là đứng. Cái gọi là 'ngẩng đầu', chẳng qua chỉ là quỳ ở vị trí khiến mình thoải mái hơn một chút mà thôi."

 

Lan Tiêu sững người.

 

Ta vỗ vai nàng: "Chi bằng ngươi hãy nghĩ đến Ninh quý phi, từ khi ngươi bước vào con đường này, là đã đắc tội với nàng ta rồi."

 

Lan Tiêu đối mắt với ta, cau mày nói: "Vậy ta nên làm gì?"

 

Ta cúi đầu, nghịch chiếc gương bên hông.

 

"Cho người một con cá, chẳng bằng dạy người cách câu cá."

 

Cái gọi là "ném đá dò đường", đá là Lan Tiêu, còn đường là hoàng đế.

 

Rõ ràng, Lý Tuyên không phải là một đế vương tuân thủ quy tắc bình thường.

 

Từ Lạc Ninh của mười năm trước đến Lan Tiêu của mười năm sau, đều cho thấy hắn mê đắm những chuyện liên quan đến thần tiên quỷ quái.

 

Ba ngày sau, hoàng đế đang định đến chỗ Ninh quý phi, thì bị Tiêu mỹ nhân chặn đường.

 

"Bệ hạ, thần thiếp có một việc muốn nói thật với người."

 

Lan Tiêu kể rằng khi hấp hối, nàng từng mộng thấy một người, xưng là khống mộng sư, thương xót nàng hồng nhan bạc mệnh, mới giúp nàng cùng đế vương chung một giấc mộng.

Hồng Trần Vô Định

 

Lý Tuyên đến tẩm điện của nàng, nghe nàng kể lại chuyện ly kỳ ấy, lập tức thấy kỳ dị vô cùng.

 

Chuyện “thần nữ nhập mộng” dối trá kia, hắn cũng chẳng buồn để ý nữa.

 

"Khống mộng sư? Có thể khống chế giấc mộng người khác? Trên đời thật có loại thuật sĩ như vậy sao?"

 

Lan Tiêu nhẹ nhõm thở ra, dựa vào đầu gối hắn mà cười nói: "Không chỉ thế đâu, nàng ta còn là một nữ tử đấy."

 

Ngay hôm ấy, Lý Tuyên triệu kiến ta.

 

Ta quỳ xuống hành lễ.

 

"Dân nữ Khương Tiễn tham kiến bệ hạ." 

 

Lý Tuyên bước xuống đại điện.

 

"Ngươi chính là nữ nhân có thể điều khiển giấc mộng?"

 

Ta ngẩng đầu, dải lụa mỏng che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong sáng, so với cảnh vật xung quanh còn rõ ràng hơn nhiều.

 

"Bệ hạ từng nghe đến khống mộng thuật chưa? Đó là khi người đang ở trong mộng, vẫn tỉnh táo nhận ra mình đang mộng. Người trước mặt ngài không phải là người thật, ngài có thể làm với họ bất cứ điều gì ngài muốn. Nhưng có một điều, tuyệt đối không được làm."

 

"Là điều gì?"

 

"Ngài không được nói cho họ rằng: ‘Ngươi đang ở trong mộng của ta’."

 

"Nếu nói thì sao?"

 

"Với người không biết khống mộng thuật, họ không hiểu được điều đó trong mộng, sẽ lập tức tỉnh dậy. Còn nếu họ cũng biết khống mộng thuật... thì..."

 

"Thì sẽ thế nào?"

 

Lý Tuyên bán tín bán nghi bước lại gần ta.

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói từng chữ:

 

"Họ sẽ hoặc phát điên mà chạy trốn, hoặc sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận