Lời vừa dứt, lớp màn đỏ bị kéo xuống, tầm mắt cũng dần trở nên rõ ràng.
Cảm giác về không gian dần được bù đắp trở lại.
Sở Vô Yếm mặc một thân hỷ phục đỏ rực, tay còn cầm khăn voan đỏ.
Hắn mặt không biểu cảm nói: "Xong rồi."
Đảo mắt nhìn quanh, nơi này là phòng tân hôn, còn ta thì cũng mặc hồng y đỏ rực, rõ ràng giống hệt một đôi tân lang tân nương.
Ta nhịn không được bật cười:
"Ta bảo ngươi tưởng tượng, chứ không bảo ngươi tưởng tượng cảnh cưới ta."
Sở Vô Yếm cầm lấy chén rượu trên bàn, uống một ngụm, lạnh nhạt nói:
"Ta sợ ngươi không theo kịp."
Ta không tranh cãi với hắn nữa: "Vậy ta đi trước."
"Ngươi muốn đi?"
Hắn kinh ngạc quay đầu lại.
Ta trêu ghẹo: "Chẳng lẽ ở lại động phòng hoa chúc?"
Sở Vô Yếm khựng lại một thoáng:
"Ta hỏi ngươi định đi đâu nữa? Không cần ta mở đường sao?"
"Ta còn phải đi cho ngươi uống giải dược."
Sở Vô Yếm siết chặt chén rượu, trơ mắt nhìn tân nương hóa thành làn khói tan biến.
—
Ta rời khỏi giấc mộng của hắn, ngồi giữa mặt gương rộng lớn, lật xem quyển sách kia.
Khống mộng thuật của Thanh Tuyệt phủ xưa nay truyền dạy bằng miệng và thân pháp, còn quyển "Khống Mộng Chú" này là ta tự tay biên soạn, chứa đựng toàn bộ tâm đắc nghiên cứu của ta về thuật khống mộng.
Chỉ tiếc là sắp viết đến phần kết thì bị sư phụ phát hiện.
Bà lúc đầu còn khen ngợi mấy chương đầu, nhưng càng xem về sau, sắc mặt càng kỳ dị khó coi.
"Phù Khương, thứ ta dạy ngươi là khống mộng thuật, không phải dạy ngươ tà môn ngoại đạo!"
Bà bắt ta lấy danh nghĩa người kế thừa của Thanh Tuyệt phủ mà thề, đời này tuyệt đối không nghiên cứu những tà thuật ấy nữa.
Ta không chịu thề: "Chúng ta khống chế mộng cảnh của người khác, khó tránh khỏi đụng chạm với kẻ ác. Nếu không có cách phản chế lại…"
Sư phụ liền lập tức hạ lệnh trục xuất.
"Ngươi mê muội không tỉnh, không cần ở lại sư môn nữa. Ngươi đi đi, đi đâu cũng được, lập môn phái riêng cũng được, nhưng đừng dùng danh nghĩa Thanh Tuyệt phủ!"
Năm xưa, phải trái đúng sai tranh cãi không ngớt, ta thà mang theo một hơi tàn, quyết tuyệt rời khỏi Thanh Tuyệt phủ, cũng muốn bước chân vào giang hồ, chứng minh lý lẽ của bản thân.
Chuyện cũ đã mười lăm năm, đúng sai đã có kết luận.
Nhưng sư môn thân hữu đều đã c.h.ế.t sạch, đúng hay sai cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Ta cúi đầu nhìn quyển sách ấy, giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, loang thành từng vòng tròn như vầng trăng.
Không lâu sau đó, ta tỉnh lại.
Ngoài viện, trên bàn đá, Sở Vô Yếm vẫn còn gục xuống.
Ta hất chén rượu nguội vào mặt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-14-thanh-tuyet-de-vuong-len-vao-mong-thai-hau.html.]
Sở Vô Yếm tỉnh dậy, mặt trời chỉ mới xê dịch ba tấc về Tây, khiến hắn cảm thán thời gian trong mộng thật chậm rãi.
"Ngươi lấy được quyển sách kia rồi, biết cách tách mộng chưa?"
"Cho ta chút thời gian chuẩn bị."
Sở Vô Yếm nhíu mày: "Ta hơi tò mò, ngươi cho ta xem quyển sách đó được không?"
Ta trầm mặc một lúc: "Quyển đó ở trong mộng, ta mang ra kiểu gì?"
Trong mộng và ngoài mộng là hai thế giới khác nhau.
Hồng Trần Vô Định
Huống hồ mà nói, nếu có thể lấy đồ từ mộng đem ra, ta đã đi mơ thấy vàng bạc châu báu từ lâu rồi.
Sở Vô Yếm bị ta chặn họng, không nói lại được, xoay người định rời đi.
Lúc ra đến cửa, hắn bỗng khựng lại, đột ngột hỏi: "Ngươi vào cung là vì ai?"
Hắn đã đoán được chuyện ở Thanh Tuyệt sơn có điều bất thường, vậy thì đương nhiên cũng đoán ra được ta vào cung là để báo thù.
"Sở đại nhân, ngươi quản chuyện cũng rộng quá nhỉ? Dù sao thì ta cũng không định nhờ đến ngươi."
Sở Vô Yếm lặng lẽ bước ra ngoài.
Nửa tháng nay, đến cả xuân mộng Lý Tuyên cũng đã chán ngấy.
Dẫu người trong mộng giống hệt ngoài đời, nhưng chung quy vẫn không phải người thật.
Hơn nữa, với người dùng khống mộng thuật mà nói, mỗi giấc mộng đều phải tưởng tượng phản ứng của đối phương, không ngừng tiêu hao ký ức và sự hiểu biết về người đó.
Lâu dần, ký ức cạn kiệt, bóng hình tưởng tượng ra trong mộng sẽ càng lúc càng trống rỗng.
Hơn nữa, khống mộng sẽ phóng đại dục vọng, càng đắm chìm thì càng cảm thấy không thỏa mãn.
Vì vậy, bài học đầu tiên của khống mộng thuật, lẽ ra phải là khắc chế.
Nhưng ta lại cố tình không dạy cho Lý Tuyên điều đó.
Dạo gần đây, biểu hiện của Lý Tuyên càng lúc càng bực bội.
"Trẫm khi nào mới tới được tầng thứ ba?"
Ta biết hắn muốn làm gì.
Hắn muốn xâm nhập vào giấc mộng của Thái hậu.
Thái hậu đương triều Phùng Thông, cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Mười sáu năm trước, tiên đế tuần du Kim Lăng, đúng dịp chùa Tiêu Kim ở địa phương đang tổ chức hội miếu trăm năm, văn nhân mặc khách tề tựu, danh kỹ thiên kim cùng nhau dạo phố, thậm chí còn đồn rằng đệ nhất danh kỹ Kim Lăng sẽ treo đèn lồng vào đêm ấy, khiến du khách kéo về chùa Tiêu Kim đông nghẹt.
Tối hôm đó, tiên đế vi phục xuất hành, nào ngờ cảnh tượng quá náo nhiệt, dãy phố gần chùa bị đèn lồng cháy lan, người người hoảng loạn, tiên đế và đám người theo hầu bị tách ra, va phải một chiếc xe ngựa.
Chủ nhân chiếc xe ấy là một nữ tử xinh đẹp, ra tay cứu giúp, cho tiên đế đi nhờ một đoạn.
Người ấy chính là Phùng Thông.
Khi đó nàng đã hai mươi lăm tuổi, được tiên đế đưa vào cung phong làm Tĩnh quý phi, từ đó sủng ái vô song.
Vì xuất thân tầm thường, vào cung muộn, nên không được lập làm hoàng hậu.
Nhưng trước khi lâm chung, tiên đế vẫn không quên sắc phong nàng làm hoàng hậu, lệnh nàng rời cung trấn thủ lăng mộ, đến nay đã hơn mười năm.
Ta không muốn bắt nạt quả phụ, nên vẫn luôn trì hoãn, nhưng giờ không thể kéo dài thêm nữa.
Ta tốt bụng nhắc nhở Lý Tuyên: "Bệ hạ, xâm nhập mộng cảnh của người khác, e là không an toàn cho lắm."
Lý Tuyên không hiểu ý ta.
"Sở dĩ nói 'tiềm mộng' là khởi điểm của khống mộng thuật, là bởi vì mỗi giấc mộng đều có chủ nhân, bước đầu của khống mộng không phải là điều khiển, mà là cướp đoạt lấy quyền làm chủ giấc mộng đó."