Hắn tiếp tục kể.
"Sau khi ta và Lạc Ninh chia tay, nàng ấy thường dùng tình cảm uy h.i.ế.p ta, bắt ta đưa thư, g.i.ế.c người diệt khẩu, còn sai ta đi tìm ‘Bế Mộng Dẫn’..."
Hắn cụp mắt, siết c.h.ặ.t t.a.y lại.
"Tóm lại, ta đã làm rất nhiều chuyện vì nàng ấy, không có gì để nói nữa."
Ta lặng lẽ quan sát hắn một lúc, rồi rót một chén trà đưa tới trước mặt.
"Đại nhân, khát nước rồi chứ?"
Từ Chẩn điều chỉnh lại cảm xúc, hai tay nhận lấy chén trà, không ngừng xoay nắp.
"Bất kể ra sao, đều là chuyện cũ đã qua. Lạc Ninh đã lấy mạng đền mạng, đa tạ Phù Khương cô nương chịu giữ kín cho chúng ta."
Tay đang cầm ấm trà của ta khựng lại.
Từ Chẩn đặt chén trà xuống.
"Phải rồi, ngươi với Vô Yếm cãi nhau à? Hắn là người không tồi."
Ta mỉm cười: "Đại nhân chẳng phải cũng vậy sao?"
Từ Chẩn khẽ cười, không nói gì thêm.
Chờ hắn rời đi, ta nhìn về phía chén trà kia, hắn một ngụm cũng không uống, đủ thấy phòng bị rất cao.
Chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn, không thể vội ra tay.
Ta đang ngẩn người dựa vào bàn đá thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Hóa ra quốc sư đại nhân ở đây."
Chẩm Nguy vừa lúc đi ngang qua cổng, phía sau có bốn vệ binh theo sát canh chừng.
Gần đây Lý Tuyên rất hứng thú với việc g.i.ế.c người trong mộng, thường cho người đưa hắn tới gặp.
Tính tình Chẩm Nguy cổ quái, nhưng biết cách kể chuyện, khiến hoàng đế nghe mà tán thưởng không thôi, cho nên dần trở nên khách khí hơn với hắn.
Ví dụ như cho phép hắn ra ngoài dạo.
Hắn vẫy tay với ta, mắt cười cong cong, cổ tay lắc lư, kéo theo tiếng xích bạc lanh canh.
"Tiện cho ta xin một chén trà chứ?"
"Đương nhiên." Ta làm động tác mời.
Thị vệ chờ bên ngoài viện.
Hồng Trần Vô Định
Còn bên trong, cách một bức tường, tiếng nước sôi át đi tiếng nói nhỏ.
"Hoàng đế muốn thu phục Điểm Hồng Tùng, đã phái người đi tra lại vụ án Minh Châu năm xưa."
Chẩm Nguy đặt cổ tay lên bàn.
"Muốn tra thì cứ tra."
Ta vén tay áo hắn, thử xoay cái khóa xích.
"Hắn còn vọng tưởng, muốn ta dạy hắn cách lợi dụng mộng cảnh để g.i.ế.c người."
Ta rút trâm cài tóc, cẩn thận đưa vào ổ khóa, dò từng chút.
"Vậy thì tạm thời cứ dạy hắn đi, đến ta còn dạy được, chẳng lẽ ngươi không dạy được?"
Hắn khựng lại một chút, rồi hiểu ý: "Nói cũng đúng."
Ta nhắm mắt mở khóa.
Chốc lát sau, mu bàn tay ta bị ai đó phủ lên.
"Chìa khóa ở tay Hoàng đế, dễ gì mở được. Đừng làm hỏng đồ của ngươi."
Ngón tay ta khựng lại, trâm đã bị hắn rút ra, thuận tay đẩy tay ta ra, rồi nghiêng người, chống cằm nhìn ta, dùng đầu trâm chậm rãi gạt qua má ta.
"Thứ này đối với ta, làm sao quan trọng bằng ngươi được?"
Trong lúc nói, đầu trâm lướt qua cằm hắn.
Chẩm Nguy thuận thế ngẩng đầu, hàng mi khẽ run, giọng khàn đi một chút.
"Sư phụ…"
Ta nhìn hắn chằm chằm, hứng thú nổi lên, dùng trâm lướt qua yết hầu hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-32-nhan-qua-tai-hoa-ap-den-cot-nhuc-chia-lia.html.]
Chẩm Nguy nhắm mắt lại, mặc cho ta tùy ý trêu chọc, hai tay vẫn đặt trên bàn, mười ngón co lại căng cứng, nhưng xích bạc không hề động đậy.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gọi: "Sở đại nhân."
Sắc mặt Chẩm Nguy lập tức thay đổi.
Hắn lập tức đứng bật dậy, kéo tay ta về phía trước, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích:
"Ta có thể làm gì chứ? Chỉ là muốn thân thiết với Quốc sư thôi mà."
Ta cầm chén trà, hất thẳng lên mặt hắn.
Sở Vô Yếm đẩy cửa bước vào, vừa vặn trông thấy cảnh ấy.
Hắn lập tức xông tới, đẩy mạnh Chẩm Nguy dựa vào tường, cả mặt đều là nước, ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía chúng ta.
Sở Vô Yếm chắn trước mặt ta: "Nếu không phải cần giữ mạng ngươi, ta đã g.i.ế.c ngươi từ lâu rồi!"
Chẩm Nguy dùng mu bàn tay lau vết m.á.u nơi khóe môi, khẽ nuốt dòng máu, nở nụ cười giễu cợt:
"Sở đại nhân lo cho nàng đến vậy à? Sao nào, hai người các ngươi là một đôi à?"
Chương 13: Nhân Quả – Tai họa ập đến, cốt nhục chia lìa
Sở Vô Yếm nhíu mày, không nói gì.
Ta thẳng thắn nói: "Không phải."
Chẩm Nguy nở nụ cười đắc ý, bị người cưỡng chế áp giải đi.
Sở Vô Yếm nghiêng đầu nhìn ta: "Ngươi không sao chứ?"
Từ sau lần chia tay không vui, chúng ta đã lâu không nói chuyện.
"Không sao."
Ta dùng nước rửa tay.
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta phải rời kinh, mười tháng sẽ quay về."
Ánh mắt Sở Vô Yếm dừng lại nơi chiếc trâm trên bàn, thoáng lặng đi.
Từ trong gương, ta thấy rõ ánh mắt ấy.
"Ngươi định đi đâu?"
Bị ta hỏi, hắn như sực tỉnh, buột miệng đáp: "Đi Minh Châu điều tra vài chuyện."
"Vậy sao?"
Tay áo ta khẽ lướt qua mặt bàn, thu chiếc trâm vào lòng bàn tay.
"Vậy thì đi sớm về sớm."
"Vị hộ pháp đó có vẻ rất để ý đến ngươi, hành xử không chút kiêng dè. Ngươi nên tránh xa hắn một chút, kẻo chịu thiệt."
Ta quay lưng về phía hắn, không nói gì.
Hắn đứng đó một lúc, rồi lặng lẽ rời đi.
Sau khi Sở Vô Yếm rời kinh, hoàng đế muốn Chẩm Nguy dạy hắn thuật nhập mộng g.i.ế.c người.
Nhưng lại không yên tâm giao hẳn cho Chẩm Nguy, liền yêu cầu ta cũng ở trong mộng cùng hắn.
Mỗi khi Chẩm Nguy dạy hắn trong mộng, ta đều đứng một bên quan sát.
Thuật nhập mộng g.i.ế.c người, chẳng qua là điều khiển những hình ảnh ác mộng quỷ dị, khiến người ta tắc nghẽn mạch m.á.u trong não, c.h.ế.t trong cơn mê man.
Lý Tuyên học rất chậm, nhưng lại hứng thú vô cùng, đến cả điều khiển đàn bướm cũng khiến hắn kích động.
Ta đứng dưới tán cây, mỉm cười vỗ tay.
Chẩm Nguy liếc nhìn ta, chịu không nổi, liền bắt chước ta tạo một con rối để dỗ hoàng đế vui.
Sau đó hắn đến trò chuyện với ta.
Bản thể của ta ngồi trên nóc điện, chống cằm nhìn hắn, tấm mạng che mặt buông hờ một bên, bị gió thổi khẽ lay.
"Sở Vô Yếm chắc cũng sắp đến Minh Châu rồi nhỉ?"
Hắn ngồi xuống cạnh ta: "Đã dặn dò thuộc hạ kỹ càng rồi."
Ta dặn thêm: "Ta không muốn nghe thấy có kẻ đàm tiếu lung tung."
Chẩm Nguy nghiêng đầu nhìn ta: "Ai dám chứ?"
–