Khống Mộng Sư

Chương 19: Thanh Tuyệt – Điểm Hồng Tùng nhập mộng giết người

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quan phủ vì tiếc số tài sản, bèn dốc sức truy bắt, tìm được vài tên gia nhân trốn chạy, họ khai rằng hôm đó không có gì khác thường, duy chỉ có điểm đáng ngờ là mua vào hai thiếu niên lai lịch bất minh.

 

Theo lời họ kể, hai thiếu niên ấy trông còn nhỏ, kẻ lớn hơn chừng mười một mười hai tuổi, hoạt bát vui vẻ.

 

Kẻ nhỏ hơn, không nói một lời, chỉ khoảng chín tuổi.

 

Quan phủ truy lùng suốt một thời gian dài, mà không có manh mối.

 

Một năm sau, giang hồ xuất hiện một môn phái mới là Điểm Hồng Tùng, chuyên dùng thuật g.i.ế.c người trong mộng.

 

"Hai chữ ‘Điểm Hồng’ ấy, chính là để chỉ..."

 

Ta giơ hai ngón tay, chạm nhẹ lên mắt Lan Tiêu, khiến nàng hoảng hốt che lấy mắt mình.

 

"Tỷ nói là, có thể g.i.ế.c người?" 

 

Lan Tiêu lấp ló sau các ngón tay, trừng mắt nhìn ta, "Lạc Ninh mời hắn đến là muốn g.i.ế.c ai?  Có phải nhằm vào tỷ không?"

 

Khóe môi ta khẽ nhếch, gật đầu nhẹ một cái.

 

Hồng Trần Vô Định

"Nàng ta tưởng là đang g.i.ế.c ta."

 

Chương 7: Thanh Tuyệt – Điểm Hồng Tùng nhập mộng g.i.ế.c người

 

Nhưng xét tình hình hiện tại, tính mạng của Lý Tuyên đang vô cùng nguy cấp.

 

Lan Tiêu đầy lo lắng hỏi: "Vậy tỷ có đánh bại được hắn không?"

 

"Chắc là được."

 

Ta cũng không quá lo lắng, dù sao thì cứ làm hết sức, người thực sự nên lo là Lý Tuyên.

 

May mà ta sẽ không nói cho hắn biết, kẻo hắn lo lắng trước.

 

Sau khi Ninh quý phi cùng mọi người đến Trường Lăng, bệnh của Thái hậu Phùng Thông quả nhiên chuyển biến tốt.

 

Ngoài mặt thì người ngoài cho rằng là do vị du y kia hiệu quả, nhưng thực tế là gần đây hoàng đế lo lắng cho bệnh tình của Phùng Thông, nên cũng tạm dừng tay.

 

Chưa được bao lâu, Lý Tuyên lại xin được nhập mộng, ta vui vẻ đồng ý.

 

Vào trong mộng thì thấy Phùng Thông đang ngồi trong ngự hoa viên, chăm chú thêu trên khung thêu, từng mũi kim thưa thớt, thong thả nhẹ nhàng.

 

Lý Tuyên chầm chậm bước tới, bà đang thêu bức "Phượng hoàng niết bàn".

 

"Hiếm khi thấy mẫu hậu thêu thùa."

 

Phùng Thông hơi ngẩng đầu, nghe tiếng quay sang nhìn Lý Tuyên, khóe môi khẽ mỉm cười.

 

"Vì ta thêu không đẹp."

 

Bà cầm lấy cây kim, nhẹ nhàng kéo sợi chỉ về sau, giọng dịu dàng: "Ngươi thấy sao?"

 

Lý Tuyên đứng ngây ra một lúc, không ngờ tâm tình bà hôm nay trong mộng lại tốt, lời nói cũng thân thiết hơn mấy lần trước.

 

Hắn nhanh chân bước tới, dừng lại bên cạnh Phùng Thông, chăm chú thưởng thức.

 

"Thêu rất đẹp."

 

Ta ẩn thân ngồi trên cây, cúi đầu nhìn xuống, thấy con phượng hoàng kia thêu cũng chỉ bình thường.

 

Lá cây trên cao khẽ động, Phùng Thông bất chợt ngẩng đầu lên nhìn thẳng ta, ánh mắt như cười như không.

 

Lý Tuyên vẫn cúi đầu nhìn bức thêu, không hề phát hiện ra hành động ấy, chỉ chỉ vào mắt phượng trên gấm.

 

"Con phượng này hình như còn thiếu con mắt?"

 

Phùng Thông hoàn hồn, "Ta định để dành đến cuối cùng..."

 

Bà nói tới đây thì ngừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, rồi đưa cây kim trong tay cho hắn.

 

"Ngươi thử xem?"

 

Khi bà đặt cây kim vào tay Lý Tuyên, đầu ngón tay nhẹ lướt qua lòng bàn tay hắn, trong mắt đầy mong đợi khiến lòng người xao động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-19-thanh-tuyet-diem-hong-tung-nhap-mong-giet-nguoi.html.]

 

Lý Tuyên siết chặt cây kim, khẽ mím môi, nghiêm túc nói: "Được, vậy để ta thử."

 

Phùng Thông hôm nay thực sự rất kỳ quặc, nhưng Lý Tuyên lại bị sắc đẹp mê hoặc, cứ như một con rối bị nụ cười của bà giật dây.

 

Ta toàn tâm toàn ý quan sát bọn họ.

 

Lý Tuyên chăm chú nhìn con mắt chưa thêu, từ từ đưa kim tới gần tấm gấm.

 

Khi đầu kim sắp chạm đến mắt phượng, Lý Tuyên bất ngờ chớp mắt, như thể thấy không ổn.

 

Hành động khác thường này khiến ta chú ý.

 

Giây tiếp theo, đầu kim đ.â.m xuyên tấm gấm, khung thêu đột nhiên nghiêng đổ về phía trước, cả ngự hoa viên cũng đảo ngược theo một cách kỳ dị.

 

Chỉ có Phùng Thông vẫn ngồi nguyên tại chỗ, còn Lý Tuyên đang xuống kim cũng đứng im tại chỗ.

 

Nhưng tay hắn đang cầm cây kim, lại nhắm thẳng vào con ngươi mình mà đ.â.m tới, trong đồng tử phản chiếu lại khung thêu đã biến mất từ lâu.

 

Ngay lúc đầu kim sắp đ.â.m vào mắt, ta lập tức hiện thân sau lưng hắn, kéo mạnh hắn lùi lại một bước, nắm chặt cổ tay hắn.

 

"Bệ hạ, tỉnh lại đi!"

 

 

Lý Tuyên đột ngột trợn to mắt, đồng tử như sống lại, thấy rõ đầu kim chỉ cách một ly, hoảng sợ hét lên một tiếng.

 

Hắn vội vã vứt cây kim đi, quay đầu tìm Phùng Thông, nhưng bóng người đã biến mất.

 

Cảnh sắc ngự hoa viên cũng tan biến theo, bốn phía rủ xuống muôn vạn tấm lụa trắng lơ lửng giữa không trung.

 

Cây kim mà Lý Tuyên vừa ném đi, giờ lại xuyên qua những làn lụa, lao ngược về phía sau.

 

Sau những tấm lụa mơ hồ lay động, ẩn hiện một bóng người.

 

"Phùng tỷ tỷ!" 

 

Lý Tuyên hoảng loạn, định bước tới.

 

Ta kéo hắn lại sau lưng: "Đó không phải Phùng Thông."

 

"Vậy thì là ai?" – Lý Tuyên căng thẳng hỏi.

 

Một tiếng cười rất nhẹ truyền đến từ xa, rồi dần tiến lại gần.

 

"Ta là kẻ được nhờ đến đây, để g.i.ế.c hai vị."

 

Cây kim lại rơi vào tay bóng người kia, hắn kéo căng sợi chỉ, những dải lụa trắng xung quanh như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, dồn về phía ta và Lý Tuyên.

 

Trong mộng, điều tối kỵ nhất chính là bị che khuất tầm nhìn.

 

Chỉ một chiếc lá che mắt, liền không thấy Thái Sơn.

 

Ở nơi này, đó chẳng còn là lời châm biếm nữa rồi.

 

Ta cúi đầu nhìn xuống, biến mặt đất dưới chân thành không trung.

 

Ta và Lý Tuyên lập tức rơi xuống, thoát khỏi vòng vây.

 

Lúc những tấm lụa trắng thất bại trong việc xiết chặt, chúng khựng lại giữa không trung, rồi trở nên dày đặc hơn, ép xuống từ trên cao, tốc độ còn nhanh hơn cả chúng ta đang rơi.

 

Lý Tuyên vừa nắm chặt cánh tay ta, vừa ngẩng đầu nhìn lên.

 

"Là, là bướm trắng!"

 

Hàng vạn con bướm trắng chen chúc kéo thành hàng, lao thẳng vào hốc mắt con người với tốc độ kinh hoàng.

 

Ta bảo Lý Tuyên đừng nhìn nữa.

 

Loại mộng cảnh quỷ dị này chuyên công kích mộng thể, khiến mắt người co giật không tự chủ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận