Sở Vô Yếm nhìn biểu cảm của ta, như đã hiểu:
"Yêu cái đẹp là bản tính con người, đế vương lại càng không tránh khỏi."
"Chỉ vì gương mặt này sao?"
Trong lòng ta khẽ động, từ từ đưa tay gỡ lụa mỏng xuống.
"Gương mặt này, Sở đại nhân đã nhìn mười năm, còn có thể chỉ là lòng yêu cái đẹp nông cạn thôi sao?"
Sắc mặt Sở Vô Yếm bỗng trở nên nghiêm nghị, không nói lời nào.
Ta bước gần hắn một bước nhỏ, hắn lập tức lui về sau một bước lớn, tay chống lên mép bàn, chén trà trên bàn khẽ rung lên phát ra tiếng va chạm.
"Khương Tiễn."
Giọng điệu hắn mang theo cảnh cáo.
Ta khựng lại, rồi khẽ thử dò hỏi: "Sở Vô Yếm, ngươi có thể giúp ta một việc không?"
Mấy ngày nay, Lạc Ninh tạm ở lại Phụng Nghi cung.
Tam hoàng tử sáng tối đều đến thỉnh an nàng, nhưng đều bị chặn ngoài cửa.
Vài lần như thế, ai cũng hiểu Lạc Ninh không muốn gặp hắn.
Chỉ có Lý Thừa Ân vẫn ngày ngày đến thăm mẫu thân.
Trong cung không ai là không thương cảm cho Tam điện hạ, mỗi lần gặp đều không khỏi an ủi vài câu.
Ta và Lan Tiêu đi ngang Phụng Nghi cung, cách mấy lớp cửa cung, trông thấy Tam điện hạ từ trong đi ra, đúng lúc gặp được huynh trưởng của hoàng hậu là Từ Chẩn cùng Thái tử trở về.
Ba người tụ lại trò chuyện, bầu không khí trông có vẻ rất hòa thuận.
"Quốc cữu Từ Chẩn tài hoa xuất chúng, danh vang kinh thành, chỉ là thân thể không tốt. Lần này về kinh cũng không ra ngoài nhậm chức nữa, sẽ làm phò tá dạy dỗ Thái tử."
Lan Tiêu thu hồi ánh mắt.
Ta nhìn ba người từ xa.
"Cữu cữu dạy cháu ruột, hoàng hậu quả thực dụng tâm với Thái tử."
"Đặt lên bàn cân thì Tam điện hạ thật đáng thương. Nghe nói cũng nhờ Từ Chẩn nhắc đến, hoàng thượng mới nhớ ra Tam điện hạ, cho phép học cùng."
Một người là Thừa Đức, một người là Thừa Ân.
Một người mang theo cơ nghiệp giang sơn, một người chỉ là ân huệ vua ban.
Từ cái tên cũng thấy rõ Lý Tuyên thiên vị ai hơn.
Tối đó, Sở Vô Yếm bày tiệc mời Từ Chẩn.
Từ Chẩn tửu lượng kém, Sở Vô Yếm đỡ hắn vào trong phòng nghỉ.
Tùy tùng lại nói Từ Chẩn xưa nay không nghỉ lại bên ngoài, muốn đưa hắn về phủ.
Sở Vô Yếm vào hỏi ta: "Làm sao bây giờ?"
Lúc ấy ta đang ngồi bên giường, nhìn Từ Chẩn đang ngủ.
Đã nhiều lần Lạc Ninh có thể nhận ra chỗ không đúng, lần này ta sẽ để hắn tự mình đi gặp nàng.
Ta muốn biết, rốt cuộc là đang che giấu điều gì?
"Không sao, cứ để bọn họ đưa người về đi."
Ta cho ngựa của nhà họ Từ uống thuốc xổ, trên đường về hẳn sẽ trì hoãn được một lúc lâu.
Sở Vô Yếm trả người lại cho nhà họ Từ, rồi lại vòng về phía cửa sau chặn ta lại.
"Ngươi định làm gì trong mộng của hắn?"
Ta đội màn che, tung người lên ngựa.
"Ta đã nói, sẽ không làm hại hắn."
Lớp lụa trắng buông xuống che tầm mắt, sắc mặt của Sở Vô Yếm trở nên mơ hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-mong-su/chuong-25.html.]
"Ngươi cũng đừng trêu chọc hắn."
Ta vội vàng trở lại hoàng cung, siết chặt dây cương, chỉ khẽ gật đầu:
"Yên tâm, ta sẽ không làm gì cả."
Sở Vô Yếm đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng ta rời đi.
Lạc Ninh tỉnh lại, thấy cung nữ đang cầm bản kinh đã chép lui ra ngoài, liền gọi lại.
"Nương nương, kinh cầu phúc phải được đốt hết trước giờ Tý đêm nay."
Nàng nghe cung nữ đáp, dần nhớ ra, tế đàn cầu phúc chính là vào ngày mai.
"Đưa ta đi đi. Hoàng thượng coi trọng tế đàn như vậy, ta tự mình làm thì hơn."
Lạc Ninh một mình đi đến tế đàn.
Hồng Trần Vô Định
Khi ấy trời đã khuya vắng, không người qua lại.
Nàng nhìn chằm chằm phiến đá xanh xếp chồng, ngón tay lướt qua từng cái tên, ngẩn người thật lâu.
Cho đến khi thấy Từ Chẩn, sắc mặt nàng ta mới thay đổi.
Từ Chẩn thoáng sững sờ: "Sao nàng lại ở đây?"
Lạc Ninh nhìn quanh một lượt, xác nhận không có ai.
"Chàng nghĩ ta nên ở đâu? Cả đời cũng không được ra ngoài sao?"
Từ Chẩn nhàn nhạt nói: "Chỉ nghe nói nàng bệnh, tưởng nàng đang nghỉ ngơi cho tốt."
Lạc Ninh bước đến gần, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Đại nhân ngày ngày ra vào Phụng Nghi cung, sao không ghé thăm ta một lần? Không sợ ta thật sự phát điên à?"
Từ Chẩn càng thêm lạnh nhạt:
"Không phải có người đến thăm nàng rồi sao? Là nàng không chịu gặp mà."
"Nghe ta khuyên một câu, nàng cũng đừng quản nó nữa."
"Trên đời sao lại có loại mẫu thân như nàng chứ?"
Từ Chẩn bị nàng ta chọc giận đến ho khan không dứt.
Lạc Ninh mím môi, bước tới muốn đỡ hắn dậy, lại bị Từ Chẩn lạnh lùng đẩy ra, như thể không muốn bị nàng ta chạm vào.
"Quý phi nương nương, xin hãy tự trọng."
Lạc Ninh cứng đờ, lùi lại mấy bước.
"Năm đó ta tiếp cận chàng là để trả thù Từ Trĩ, nhưng về sau..."
Từ Chẩn cắt lời nàng.
"Đủ rồi. Lạc Ninh, ta giúp nàng đã đủ nhiều rồi. Ta sẽ tìm cách đưa Bế Mộng Dẫn vào cung của hoàng hậu, nàng cứ tiếp tục giả điên đi."
Lạc Ninh cười khổ: "Chỉ e là sư tỷ ta sẽ không để ta sống."
Từ Chẩn vừa bước qua bên người nàng, nghe đến câu này liền dừng bước.
"Nàng nói là Phù Khương? Đại sư tỷ g.i.ế.c người thành thói quen kia sao?"
Mà cái người họ nói là "giết người thành thói quen" ấy chính là ta, lúc này đang ngồi trên mái ngói xa xa, lặng lẽ nghe hai người họ trò chuyện.
Ta "giết người thành thói quen" ở chỗ nào?
Ta bao lâu rồi chưa g.i.ế.c ai, sao lại có thể thành thói quen?
Rõ ràng là lời đồn nhảm hại ta.
"Ta từng kể với chàng rồi, trên Thanh Tuyệt sơn toàn là nữ tử, khó tránh bị người đời ức hiếp. Lúc đầu mọi người rất phẫn nộ, nhưng không lâu sau, mấy kẻ đầu têu đều c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Sư phụ liền biết là đại sư tỷ ra tay. Khi ấy sư tỷ đã bị trục xuất khỏi sư môn từ lâu. Cũng là sư phụ kể lại, nói rằng sư tỷ lang bạt khắp nơi, đã g.i.ế.c không ít người."
Lạc Ninh khẽ nhắm mắt.
"Chỉ là khiêu khích ức h.i.ế.p thôi mà còn như thế. Sáu mươi mạng người kia, sư tỷ sao có thể tha cho ta?"