Khi lần nữa hít thở luồng không khí trong lành ở bên ngoài, tôi cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác vậy. Cảm giác hồi hộp đến nỗi tôi thậm chí còn tự hỏi làm thế nào mà vừa nãy mình có thể giữ được bình tĩnh.
"Minh Chấn tha cho Lương Hạo, chứng tỏ chính hắn là người làm chuyện này, hy vọng có người giúp hắn vạch trần chuyện năm đó." Anh Quảng thở dài một tiếng.
"Vậy chúng ta nên tìm ai để minh oan cho cái c.h.ế.t của lão Dịch và Xuyên Tử?" Tôi cảm thấy vô cùng phẫn uất.
…
Nội dung của máy ghi âm là về hiện trường vụ cháy năm đó. Đoạn video chỉ dài ba phút, có lẽ đã được ghi lại một cách tình cờ trong lúc hỗn loạn, nghe có vẻ rất rối rắm, nhiều tạp âm, chúng tôi gần như không thể ghép lại được thành câu chuyện hoàn chỉnh.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bảy người bị mắc kẹt trong một phòng ngủ ở một tòa nhà bỏ hoang, vụ cháy không phải là tai nạn mà là do chính họ đốt để quay phim.
Lúc đó khói rất dày, sáu người còn lại đều tìm được khăn ướt để che miệng và mũi lại, nhưng có vẻ như Minh Chấn là người duy nhất không có.
Lúc đó Minh Chấn có vẻ rất cáu kỉnh, thậm chí còn xảy ra xung đột với hai người trong số họ.
Cuối cùng, dường như Minh Chấn chỉ có thể tựa người vào khung cửa sổ và liều mạng hít thở không khí bên ngoài.
Mọi người đột nhiên chen chúc về phía cửa sổ, dường như có ai đó đang đánh hắn ta.
Sau đó, Minh Chấn bị đẩy ra khỏi khung cửa sổ và rơi xuống đất, tử vong.
Chúng tôi đã đưa máy ghi âm cho hai cảnh sát đang điều tra vụ việc liên quan đến ‘đoàn phim ma’. Mặc dù không thể được sử dụng làm bằng chứng kết luận, nhưng nó có thể cung cấp cho cảnh sát lý do để điều tra lại những gì đã xảy ra vào năm đó.
Chúng tôi cũng không còn lý do để đến nhà của ba người còn lại khác nữa.
Khoảng một tháng sau, một sĩ quan đã gọi điện cho chúng tôi. Sáu người còn lại năm đó đều để lại những bình luận đầy tiếc nuối trên trang mạng xã hội của họ. Một người còn ở trên mạng xã hội đề cập rằng mình là người đã đẩy Minh Chấn ra khỏi tòa nhà. Kết hợp với việc phân tích máy ghi âm, vụ hỏa hoạn và ngã c.h.ế.t người năm đó cần phải được điều tra lại.
Tuy nhiên, tất cả những người liên quan đến vụ việc đều đã chết, chỉ còn lại một cặp vợ chồng già là phụ huynh của Minh Chấn. Người ta nói rằng khi vị cha già của Minh Chấn nghe được sự thật, do quá kích động nên ông đã ngất tại chỗ.
"Xem ra người đuổi theo cháu trai ông lão năm đó là người sống sót sau cùng, sau khi chứng kiến năm người còn lại tử vong, tinh thần suy sụp, mới tiết lộ bí mật của máy ghi âm. Nhưng cuối cùng, vì lo lắng về trách nhiệm pháp lý nên đã đuổi theo người cháu trai. Không ngờ, kết cục là hai người đều chết!" Anh Quảng thở dài.
Tất cả chúng tôi tập trung tại ký túc xá.
"Tớ vẫn không hiểu. Rõ ràng là người này đã trả được thù, vậy tại sao hắn ta lại muốn làm hại người khác và mong chúng ta khám phá ra sự thật?" Đằng Phi khó hiểu hỏi.
"Làm sao có thể biết được ‘ma quỷ’ đang nghĩ gì? Dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi, đừng nghĩ đến nữa, may là mọi người đều không xảy ra chuyện!" Suy nghĩ của anh Kiến hoàn toàn giống với những gì anh Quảng đã nói trước đó.
"Còn một vấn đề nữa. lão Dịch c.h.ế.t trùng với tình trạng của người nào?"
Tôi liên tục so sánh cách c.h.ế.t của sáu người đó, Xuyên Tử và Lưu Soái trùng lặp với cách c.h.ế.t của Tần Khôn và Triệu Hi, Lương Hạo đáng lẽ phải c.h.ế.t vì ngạt khói. Ba người còn lại, một người c.h.ế.t do dựa vào khung cửa sổ, một người đột tử khi đang ngủ, còn lại là bị xe tông bên lề đường, không ai có tình trạng c.h.ế.t trên xe như lão Dịch.
"Lẽ nào còn có cái c.h.ế.t thứ bảy?" Lương Hạo ngắt lời.
"Thứ bảy?"
Tôi nhớ lại khung cảnh tôi và Lão Nhất gặp đoàn làm phim còn có đoạn nội dung mà cậu ấy cần phải diễn.
"Tớ biết rồi, là taxi. Trong đoàn xe mà tớ và lão Dịch nhìn thấy còn có một chiếc taxi. Trong xe có một tài xế, mục tiêu tức giận của Minh Chấn tổng cộng có bảy người!" Tôi đột nhiên nói.
"Bảy người? Cái c.h.ế.t của hắn ta thì liên quan gì đến chiếc taxi?" Đằng Phi ngạc nhiên hỏi.
"Được rồi, đừng nghĩ về chuyện đó nữa. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, từ giờ thì làm sinh viên năm tốt là được rồi!" Cường Tử, người vẫn im lặng suốt thời gian vừa qua, lên tiếng.
"Đúng thật, đã muộn rồi, chúng ta quay về ký túc xá và nghỉ ngơi thôi. Chúng ta đã nghỉ quá nhiều tiết học rồi, là lúc phải tập trung tinh thần học lại rồi!" Anh Kiến đề nghị.
"Mùi gì thế? Nghe như có thứ gì đó bị cháy rồi vậy." Cường Tử đột nhiên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-phim-ma/chuong-9.html.]
"Máy sấy tóc, c.h.ế.t tiệt, vừa nãy tớ chỉ tắt chức năng sấy nhiệt nhưng chưa rút nguồn."
Khi chúng tôi phát hiện ra thì một mảng lớn ga trải giường của Cường Tử đã bị cháy, mùi khét rất nồng nặc.
"Lương Hạo, cậu làm sao vậy?" Đằng Phi đột nhiên hét lớn.
Tôi sửng sốt, lúc này mới nhận ra khuôn mặt của Lương Hạo đã méo mó hẳn, đang ho sặc sụa.
"Lương Hạo, Lương Hạo, nhanh lên, mang khăn ướt tới đây!" Anh Quảng hét lên.
Ngay khi lão Vương đưa khăn ướt cho anh Quảng, Lương Hạo ngừng co giật và mở to mắt.
"Cắt!"
Tiếng động như kéo cưa vang lên từ cổ họng Lương Hạo, sau đó cơ thể cậu ấy ngã thẳng về phía sau.
"Không phải đã kết thúc rồi sao? Tại sao vẫn còn người chết?" Lão Vương có chút kích động. Đúng lúc Lương Hạo ngã xuống, trước mặt cậu ấy là hai người, một là lão Vương, người còn lại là anh Quảng.
"Ầm Ầm Ầm!"
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, mọi người đều giật mình, cảnh tượng vừa rồi khiến mọi người như chú chim non gặp phải đại bàng vậy.
Người mở cửa là anh Quảng.
"Lão Dịch, Xuyên Tử, các cậu!" Giọng của anh Quảng nơi cửa có vẻ hơi sợ hãi.
Khi nghe thấy tiếng động, tôi lập tức tiến đến gần cậu ấy và cũng hít một hơi thật sâu, tôi nhìn thấy tám người.
Có Lão Nghị, Xuyên Tử, Lương Hạo, Lưu Soái, quan trọng nhất là tôi đã nhìn thấy Minh Chấn!
"Cắt!" Minh Chấn khẽ thốt ra lời này, trên mặt còn nở nụ cười!
Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay người lại thì thấy lão Vương đang dựa vào khung cửa sổ ban công.
Anh Quảng chạy xộc ra ngoài, định ôm Minh Chấn lại.
Tôi chỉ cảm thấy có hơi hốt hoảng, sau đó thì anh Quảng ngã xuống đất, tám thành viên trong ‘đoàn phim’ cũng biến mất.
"Lão Vương!"
Anh Kiến và Cường Tử cố gắng kéo lão Vương ra khỏi khung cửa sổ ban công, nhưng bản thân cậu thì lại không biết chuyện gì đang xảy ra.
Các sinh viên ở ký túc xá xung quanh đều chạy ra khi nghe thấy tiếng động, một số sinh viên vừa đi ngang cửa trước đó thì nhìn chúng tôi như thể chúng tôi như đang nhìn khỉ diễn trò vậy.
Không ai nhìn thấy tám người trong ‘đoàn phim’ trừ chúng tôi ra, tất cả những gì họ thấy chỉ là cảnh chúng tôi đang tự biên tự diễn.
…
Lương Hạo chết, lão Vương lại gặp họa, tinh thần của chúng tôi cực kỳ sa sút.
Lão Vương cố gắng giữ bình tĩnh, nói rằng không sao cả, định về nhà một chuyến, rõ ràng là cậu ấy đã từ bỏ hy vọng rồi, chỉ muốn dành thời gian cho gia đình.
Mọi chuyện đã đến nước này rồi, chúng tôi không thể làm gì được nữa.
"Đều là lỗi của cậu, lúc đó cậu chẳng nghe lời khuyên, còn cố ý đi trổ tài, nếu không thì cũng không kéo theo lão Vương rồi!" Anh Kiến nhìn tôi với vẻ tức giận.