Đoàn Phim Ma

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông chú gác cửa lắc đầu bảo rằng không thấy ai lạ ra vào khu này cả.

 

Tôi quay lại lớp học trong tâm trạng thất vọng, giảng viên vật lý có vẻ hơi không hài lòng với thái độ vội vã chạy ra khỏi lớp của tôi trước đó, hình như chỉ trích tôi vài câu, tôi rối rắm, trả lời hời hợt vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình.

 

"Họ đã đi rồi sao?" Xuyên Tử thì thầm hỏi.

 

Tôi gật đầu và hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.

 

"Vừa rồi khi tớ đi lên lầu, đột nhiên có người tới vỗ vai, nói muốn nhờ tớ giúp một việc. Tớ quay đầu lại, phát hiện có mấy người mặc quần áo ở xã hội cũ, chính là đoàn làm phim mà cậu nhắc đến." Xuyên Tử kinh ngạc nói.

 

"Chuyện gì xảy ra tiếp theo?" Cường Tử hỏi tiếp.

 

"Sau đó, người đó hỏi tớ có thể làm diễn viên quần chúng tạm thời giúp họ không, tớ nghĩ cũng chẳng nghĩ, chạy thẳng lên lầu, bọn họ cũng không đuổi theo tớ, nhưng khi tớ sắp đi hết dọc cầu thang, đột nhiên có người hô lên "Cắt", tớ sợ quá, không dám quay lại nhìn, chạy ngay vào lớp học."

 

Sau khi nghe hết câu chuyện, tôi im lặng, trong đầu không ngừng suy nghĩ về tiếng hô "Cắt" kia.

 

"Cậu chắc chắn là bản thân không đồng ý giúp họ chứ?" Tôi hỏi xác nhận lại.

 

"Trong tình huống đó, tớ muốn chạy quách đi cho nhanh chứ còn ở đó mà đồng với chả ý!" Giọng của Xuyên Tử vô thức to lên.

 

"Ba em phía cuối lớp hãy im lặng một chút, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người." Cô giảng viên đứng trên bục không hài lòng lên tiếng nhắc nhở.

 

Chúng tôi gật đầu xin lỗi.

 

"Nếu không đồng ý thì chắc sẽ không sao đâu, đúng không?" Không rõ Cường Tử đang hỏi chúng tôi hay đang hỏi chính mình.

 

"Nhưng tiếng hô "cắt" đó không phải có nghĩa cảnh quay kết thúc sao? Tớ thường thấy cảnh đó trên TV mà." Xuyên Tử nói, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.

 

"Bình tĩnh nào, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết." Tôi hơi to tiếng một chút khiến cho vị giảng viên lại nhìn tôi một cách khó hiểu.

 

"Đúng vậy, mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!" Xuyên Tử cầm lấy cốc nước rồi một hơi uống hết.

 

"Trước tiên hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu cậu cũng giống với trường hợp của lão Dịch, vậy thì có lẽ cậu sẽ phải trùng lặp cốt truyện vừa rồi một lần nữa." Tôi nói một cách nghiêm túc.

 

"Cốt truyện gì cơ? Từ lúc cậu ấy bắt gặp "đoàn phim" cho đến lúc tiếng "Cắt" vang lên thì cũng chẳng xuất hiện bao nhiêu nội dung mà? Cậu ấy diễn vai gì chứ, người từ chối? Hay chạy lên cầu thang?" Cường Tử khó hiểu đặt câu hỏi.

 

"Cũng chỉ có thể là hai tình tiết này thôi." Tôi gật gù đầu.

 

Vì vậy, chúng tôi đã dặn dò Xuyên Tử, kể từ ngày hôm nay, bất kể là yêu cầu của ai, cậu ấy cũng không được từ chối ngay là không được sử dụng cầu thang bộ.

 

"Làm sao chúng ta có thể cấm cậu ấy đi cầu thang chứ? Cậu ấy phải xuống cầu thang sau giờ học và lên cầu thang để trở về ký túc xá mà, hơn nữa nếu cậu ấy mất khống chế thì sao?" Cường Tử nói.

 

Tôi nhớ lại tình hình vào ngày lão Dịch mất, nếu tình cảnh đó diễn ra, Xuyên Tử mà mất khống chế thì che  là chuyện khó tránh khỏi.

 

"Thôi mặc vậy, một lát chúng ta xuống lầu trở về ký túc xá, chúng ta kẹp lấy cậu ấy. Mấy ngày nay cũng không lên lớp nữa, chúng ta sẽ ở trong ký túc xá trông chừng cậu ấy, nếu còn không được nữa thì trói cậu ấy lại." Tôi nói rồi quay qua nhìn Xuyên Tử, đây là cách duy nhất chúng tôi có thể làm.

 

"Trói lại… chuyện này..." Xuyên Tử do dự một lát, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật đầu.

 

May mắn thay, trên đường trở về ký túc xá không xảy ra tình huống đặc biệt gì.

 

"Cậu nói xem, có phải chúng ta đang lo lắng quá mức không?" Sau khi bình yên trở về ký túc xá, Cường Tử cất lời hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-phim-ma/chuong-2.html.]

 

"Nếu đúng là thế thật thì tốt biết mấy." Tôi thở dài.

 

Vì quá sợ hãi, Xuyên Tử đã tiết lộ chuyện này với mấy người bạn ở phòng ký túc xá bên cạnh, họ cũng là bạn cùng lớp với chúng tôi. Sau khi nghe chuyện, ai nấy đều đến phòng của chúng tôi để hỏi thăm tình hình.

 

Bây giờ mọi chuyện đã phát triển đến mức này, nếu còn tiếp tục giữ bí mật nữa thì đúng là đần thật rồi, không ai biết liệu còn có người nào sẽ đụng mặt "đoàn phim" kia nữa không, hơn nữa, người đông thì sức lực cũng nhiều hơn, chỉ mỗi tôi và Cường Tử thì rất khó có thể bảo vệ được Xuyên Tử.

 

……

 

"Đoàn làm phim, lại còn là vở kịch về thanh niên có học thức! Nghe có vẻ quen quen." Anh Quảng chìm vào suy nghĩ.

 

"Thật mà, cậu có nhớ cảnh quay này ở đâu không?" Xuyên Tử nghe vậy cảm thấy như mình đã nắm được sợi dây cứu mạng.

 

"Tớ không nhớ rõ, chỉ có ấn tượng mơ hồ thôi, chúng ta kiểm tra xem năm nay chỗ thành phố chúng ta có quay những bộ phim nào xem."

 

Anh Quảng đề nghị.

 

"Tớ đã kiểm tra, mười năm trở lại đây thành phố chúng ta chẳng có bộ phim nào liên quan đến tầng lớp thanh niên tri thức cả." Một người bạn cùng lớp đeo cặp kính dày cui lên tiếng, tên cậu ấy là Đằng Phi, cũng là bạn cùng lớp ở phòng bên cạnh.

 

"Sao lại như thế được? Không lẽ tớ nhớ nhầm sao?" Anh Quảng liên tục xoa xoa thái dương.

 

"Nếu không nhớ ra thì tạm thời không nói nữa. Bây giờ quan trọng nhất là phải bảo vệ Xuyên Tử, từ giờ trở đi, Xuyên Tử không được ra ngoài. Mọi người phải mang đồ ăn thức uống đến cho cậu ấy, trong phòng ít nhất phải có hai người trông chừng." Đằng Phi đề nghị.

 

"Như thế này thôi vẫn chưa đủ, ban đêm cũng phải có người trông chừng." Anh Kiến lắc đầu.

 

"Được, vậy thì ban ngày để hai người canh gác, nửa đêm ca trước và nửa đêm ca còn lại mỗi người canh gác một ca, nhưng như thế này thì tốn thời gian của các cậu quá rồi." Cường Tử ngượng ngùng nói.

 

"Nói gì thế? Loại chuyện hiếm có khó tìm này, người bình thường cả đời cũng không gặp được, nếu chúng tớ đã gặp rồi, đương nhiên không thể bỏ mặc được." Anh Quảng cười hề hề nói.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Đằng Phi và anh Kiến cũng đồng thanh cười.

 

"Tớ cũng không biết phải nói gì hơn nữa, cảm ơn các cậu!" Giọng nói của Xuyên Tử có chút nghẹn ngào, nói xong, cậu ấy lập tức quay đầu đi, nhanh chóng lấy tay dụi dụi mắt.

 

"Bây giờ hãy nghĩ xem, tại sao "đoàn phim ma" này lại tìm đến hai người lão Dịch và Xuyên Tử?" Đằng Phi thắc mắc đặt câu hỏi.

 

"Cũng không biết nữa. Không có quy luật nào cả, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, mẹ nó chứ." Tôi không thể không thốt ra lời mắng mỏ.

 

"Đột nhiên xuất hiện, rồi vô duyên vô cớ buộc mọi người phải diễn lại một cảnh nào đó, ai diễn lại cảnh đó sẽ phải chec, liệu họ có mục đích đặc biệt gì không?" Đằng Phi nói.

 

"Từ góc độ lựa chọn người, tớ không thấy mục đích gì cả. Kiểu rủa người chec thì còn vô lý hơn," anh Kiện phàn nàn.

 

"Không, có vấn đề trong khâu chọn người đó. Tận hai người trong cùng một phòng ký túc xá được chọn, đây không phải là vấn đề sao?" Cường Tử có chút kinh hãi nói.

 

Nghe như sét đánh bên tai, liệu tôi và Cường Tử có bị chọn trúng không?

 

"Lẽ nào ký túc xá có vấn đề?" Anh Quảng thắc mắc.

 

Mọi người không khỏi nhìn quanh một lượt, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 

"Chắc không phải vấn đề của ký túc xá. Trong năm năm qua, trường chúng ta chưa từng có học sinh nào tử vong. Nếu ký túc xá này có vấn đề, thì những sinh viên sống ở đây năm ngoái cũng phải gặp vấn đề rồi."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận