Đoàn Phim Ma

Chương 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn ta muốn dọa mọi người nên khi đang đốt những tấm ga trải giường được chuẩn bị trước, anh ta đã "vô tình" đốt thêm một chiếc túi ngủ.

 

Mọi người khi ai nấy đều nhận ra có điều gì đó không ổn thì vội vã đi dập lửa chiếc túi ngủ đó. Tuy nhiên, trong lúc cười hả hê, hắn vô tình đá đổ một ngọn nến, khiến cục cồn bên cạnh bắt lửa, cục cồn lại tiếp tục đốt cháy túi ngủ và tấm rèm giường bị rách.

 

Ngọn lửa bùng lên, mọi người không thể thoát ra ngoài qua cửa chính nên họ chỉ có thể trú ẩn trong phòng ngủ.

 

Mọi người nhanh chóng dùng ga trải giường cũ để nhét khe hở trên cửa. Ngọn lửa quá dữ dội, không ai dám đến gần cửa, khói dày đặc đã tràn vào, Triệu Hi tìm một chiếc áo khoác bông dày, nhanh chóng xé thành bảy mảnh, sau đó, anh ta đổ chai nước duy nhất còn sót lại trong phòng ngủ lên trên.

 

Anh ta chiếm lấy cửa sổ, lấy vải cotton ướt che người và cuối cùng cũng tìm thấy chút dễ chịu từ trong đám khói dày đặc.

 

Một cơn gió mạnh thổi qua, khói làm anh ta mờ mắt, tấm vải ướt rơi xuống đất.

 

Theo bản năng, hắn ta cố giật lấy chiếc khăn ướt từ cô gái bên cạnh, khi cô gái từ chối đưa nó cho hắn, hắn đã cố sức giành giật nó và cuối cùng, hắn ta đã thành công và cúi xuống cửa sổ, tham lam hít thở.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Những người khác thấy vậy thì khó chịu và muốn giật lại chiếc khăn ướt, hắn ta chỉ có thể cố gắng hết sức để nhoài người ra ngoài cửa sổ, khi những người khác thấy tình hình không thể tiếp nên cũng nơi ra, lực lượng đông đảo phía sau hắn ta đột nhiên lỏng lẻo khiến hắn mất đi sự trợ lực và ngã thẳng xuống lầu.

 

Mộng cảnh tan vỡ!

 

Ý thức của tôi đã tỉnh lại, cơ thể vẫn còn khom lưng trên khung cửa sổ.

 

Tôi hơi choáng váng, mọi thứ tôi thấy trong mộng cảnh hoàn toàn khác với sự thật tôi điều tra mấy hôm nay.

 

Tôi đứng dậy, lấy lại thăng bằng, cố gắng chịu đựng làn khói dày đặc.

 

"Cái c.h.ế.t của anh là tự anh chuốc lấy!" Tôi nghiêm nghị nói vọng vào đám khói dày đặc trước mặt, rồi lập tức ho lên sặc sụa vì ngạt thở, phải lùi về phía cửa sổ lần nữa.

 

Có vẻ như lời nói của tôi đã làm "hắn" tức giận. Nhiều giọng nói thảm thiết bỗng nhiên vang lên từ trong làn khói dày đặc, tôi nghe thấy có tiếng của lão Dịch và Xuyên Tử.

 

"Anh sống là phế vật thì c.h.ế.t cũng là phế vật, tôi không còn gì để nói với anh nữa, nếu anh muốn thì cứ việc g.i.ế.c tôi đi, tôi chẳng sợ anh đâu!" Tôi căm ghét mà mắng mỏ.

 

Tôi nhận ra ba lô còn trên người tôi nữa, tôi không nhớ mình đã để nó ở đâu.

 

Có vẻ như tôi thực sự đang ở trong một thế giới ảo, xem ra hôm nay tôi không thể thoát khỏi cái c.h.ế.t rồi.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy một cú đánh mạnh vào bụng, tiếp theo là cơn đau nhói ở phía đùi trong, phần thịt ở đó rất nhạy cảm với cơn đau, tôi gần như ngất đi vì đau.

 

"Này, dậy đi!" Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy giọng của anh Quảng, hình như còn có cả Đằng Phi và Cường Tử nữa.

 

"Ủa, sao mọi người lại ở đây?" Tôi yếu ớt cất lời.

 

"Đằng Phi dựa vào vị trí điện thoại di động của cậu mà tìm đến đây, đừng nói nữa, nhanh chóng rời đi thôi!" Anh Quảng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-phim-ma/chuong-12.html.]

 

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình vẫn chỉ đang ở trong phòng khách trên tầng sáu của tòa nhà ma ám này.

 

"Ba lô của tớ đâu?"

 

"Đã đến lúc này rồi còn cần ba lô làm gì?" Thì ra anh Kiến cũng ở đây.

 

"Mở túi ra, bên trong có rượu, nếu lúc còn sống hắn ta bị lửa bức đến mức phải nhảy lầu thì tớ sẽ thiêu rụi chỗ này thêm lần nữa!"

 

Anh Quảng và anh Cường Tử kéo tôi ra khỏi phòng, còn anh Kiếm và lão Vương thì đổ hết số rượu còn lại vào phòng khách.

 

Đằng Phi giơ bật lửa lên.

 

Đúng lúc đó, ‘đoàn làm phim’ lần nữa xuất hiện ở phòng khách và Minh Chấn trông có vẻ rất mất kiên nhẫn.

 

"Đốt đi!" Thấy vậy, tôi vội cất lời.

 

Đằng Phi ném bật lửa đi, rượu lập tức bắt lửa bùng cháy, ngọn lửa màu xanh như ma trơi.

 

Trong đoàn, Minh Chấn trông có vẻ đau khổ, trong khi những người khác lại mang dáng vẻ như được giải thoát vậy.

 

Tôi thấy lão Dịch, Xuyên Tử và Lương Hạo đang mỉm cười và vẫy tay chào chúng tôi.

 

 

Sau khi trở về từ tòa nhà ma ám, mọi người đều bị bệnh nặng một trận, nhưng chẳng mấy chốc đều lại tràn đầy sức sống như xưa.

 

‘Đoàn phim ma’ không bao giờ xuất hiện nữa mà lão Vương đến tận bây giờ vẫn ổn.

 

Tôi không biết vì sao mình lại dám một mình đi đến tòa nhà ma ám để đàm phán, cũng không biết như thế nào lại nghĩ ra được phương pháp đốt cháy để tiêu diệt ‘đoàn phim ma’ đó.

 

Tôi chỉ thấy may mắn vì chúng tôi đều có thể quay lại.

 

Vậy có thật sự có ma không? Ai mà biết được! Tôi rất chắc chắn rằng mọi thứ chúng tôi nhìn thấy đều là ảo ảnh cả, nhưng loại ảo ảnh này lại xuất hiện như thế nào?

 

Có lẽ thực sự tồn tại một loại năng lượng có ý thức nào đó, nếu không thì làm sao giải thích được những gì đã xảy ra với với chúng tôi?

 

Đôi khi tôi lại tự hỏi, nếu như lúc tôi treo mình bên cửa sổ, nếu không tỉnh táo lại mà vẫn tiếp tục dồn sức lực để căm ghét mọi người thì sẽ như thế nào?

 

Nếu suy nghĩ kỹ thì không chỉ những người có ‘thù’ với Minh Chấn đều chết, mà cả hai người cố gắng ngăn cản cuộc ẩu đả ngày hôm đó cũng chết, điều này có được xem như giận cá c.h.é.m thớt hay không? Có lẽ tính cách của ‘ma quỷ’ phần nào sẽ có liên quan đến tính cách của người chăng.

 

(HẾT)

Bạn cần đăng nhập để bình luận