Vốn tưởng rằng sẽ rất nhanh chúng sẽ đụng mặt ‘đoàn phim ma’ đó nhưng không ngờ, trong gần một tháng trôi qua vẫn không có tin tức gì. Do thiếu nhân lực để xử lý vụ án khác nên phía cảnh sát cũng đã điều động hai đồng chí cảnh sát theo dõi vụ án của chúng tôi đi, bên nhà trường cũng lơ là cảnh giác.
"Đoàn phim ma" từng gây ra sự hoảng loạn trong thời gian ngắn dường như đã thực sự biến mất.
Tuy nhiên, chúng tôi không dám lơ là. Trong suốt thời gian này, chúng tôi đã kiểm tra vô số thông tin nhưng vẫn không mảy may tìm được chút ít thông tin về ‘đoàn phim ma’, như thể họ chưa từng tồn tại.
"Nếu bọn họ đã xuất hiện dưới danh nghĩa ‘đoàn phim ma’, điều đó cũng có nghĩa là những người này có thể đã chết. Nhưng tại sao họ lại đến làm hại những người vô tội chứ? Hay đúng như trước đó chúng ta dự đoán, họ đến là để tìm thế thân?" Lương Hạo hoang mang hỏi.
Sau một thời gian ở chung, chúng tôi đã trở nên quen thuộc hơn với Lượng Hạo, ngoại trừ việc lúc đầu cậu ấy trông có vẻ hơi nhút nhát ra thì thật ra cậu ấy là người rất tốt, chỉ là chúng tôi chỉ thắc mắc tại sao trước kia cậu ấy lại từ chối được bảo vệ?
"Nếu như, ý tôi là nếu như, cái c.h.ế.t của lão Dịch và những người khác, có thể là cùng nguyên nhân cũng như cách thức c.h.ế.t đi với những người trong đoàn làm phim kia không? Tớ nhớ rằng 'tìm người thay thế' dường như còn đòi hỏi người bị chọn trúng phải có cách thức c.h.ế.t đi trùng khớp với người trước đó."
Sau lời nhắc nhở của Lương Hạo, một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu tôi. Trước đó, tất cả chúng tôi đều cân nhắc làm sao để tránh bị ‘đoàn phim ma’ chọn trúng và làm sao để có thể gặp được ‘đoàn phim ma’.
"Chúng ta có thể thử xem!" Đằng Phi nói rồi lập tức bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch.
Hôm đó là thứ bảy, chúng tôi đã chuyển đến ký túc xá của Lương Hạo ở được một tháng.
"Tôi tìm thấy rồi!" Đằng Phi đột nhiên hưng phấn nói.
"Các cậu nhìn xem!" Đằng Phi tránh ra, một vài thông tin của những con người xa lạ hiện lên trên màn hình máy tính của cậu.
"Trong hai ngày qua, tớ đã hack vào cơ sở dữ liệu của tất cả các bệnh viện hạng hai trở lên trong thành phố và tìm ra được những người này. Họ đều c.h.ế.t một cách đột ngột và đều dưới 30 tuổi." Đằng Phi nói có chút mệt mỏi.
Tôi là người yêu cầu cậu ấy thêm điều kiện phải dưới 30 tuổi vì tôi nhớ rằng những người trong đoàn làm phim đều trông có vẻ rất trẻ.
"Nhiều quá đi mất!" Anh Quảng kéo xuống, danh sách có tới hàng trăm người.
"Mọi chuyện bắt đầu từ những năm 2000 nên cũng không có gì ngạc nhiên khi đã tích lũy nhiều như vậy", Đằng Phi cho biết.
Bốn người chúng tôi giả vờ là tình nguyện viên của bệnh viện và dành cả buổi chiều để gọi điện cho gia đình người đã khuất, hỏi họ về nghề nghiệp trước khi mất, gián tiếp dò hỏi xem họ có từng tham gia diễn xuất chưa, cứ như vậy mà giả vờ quan tâm và hỏi về tác phẩm của họ.
"Chỉ còn lại hai người này thôi!" Đằng Phi vừa ngáp vừa chỉ vào thông tin trên màn hình.
Tần Khôn và Triệu Hi.
Khi còn sống, bọn họ đều tham gia vào một bộ phim còn dang dở mang tên "No More Hate".
Đằng Phi vội vàng tìm kiếm cái tên này nhưng không tìm thấy.
Chúng tôi quyết định đến nhà của hai người này và nói chuyện trực tiếp với gia đình họ.
……
Nhà của Tần Khôn nằm trong một khu công nghiệp cũ, các tòa nhà trong khu dân cư trông rất cũ kỹ.
Người mở cửa là một bà lão ngoài sáu mươi, chính là mẹ của Tần Khôn.
Chúng tôi đặt trái cây xuống và tiếp tục trò chuyện với bà ấy với danh nghĩa là tình nguyện viên bệnh viện.
Tần Khôn xuất thân từ một gia đình mẹ đơn thân và yêu thích diễn xuất từ khi còn nhỏ, mẹ hắn ta vừa nói vừa lấy ra một số giải thưởng và ảnh chụp các vở kịch sân khấu mà hắn đã đạt được khi còn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-phim-ma/chuong-5.html.]
Khi nhìn thấy bức ảnh lần đầu tiên, tôi đã chắc chắn rằng mình đã gặp qua hắn ta, hắn chắc chắn là một trong bảy người trong đoàn phim đó!
Chúng tôi tình cờ nhắc đến bộ phim còn dang dở.
Mẹ Tần rất mạnh mẽ, không hề rơi một giọt nước mắt nào, bà ấy chỉ kể lại những sự việc đã qua như thường lệ.
"Lúc đó nó đã là sinh viên năm 3. Một ngày nọ, nó quay về nói với bác rằng phải đi quay một bộ phim với bạn cùng lớp rồi ở ngoài hết một tháng."
"Khi nó quay về, bác hỏi nó xem việc quay phim thế nào, nhưng nó không nói gì, chỉ nhốt mình trong phòng. Ngày hôm sau, TV đưa tin một ngôi nhà bỏ hoang ở vùng ngoại ô đã bốc cháy còn ngã c.h.ế.t cả người."
"Nó đột nhiên giành lấy điều khiển TV từ tay bác và tắt TV đi."
"Lúc đó bác mới sực nhớ ra nó từng nói rằng bối cảnh quay của bộ phim này là một ngôi nhà bỏ hoang. "
"Có ai trong đoàn của họ c.h.ế.t không?" Đằng Phi không nhịn được mà hỏi.
Mẹ Tần "ừm" rồi tiếp tục.
"Bác không dám hỏi thêm nữa, nó nhốt mình ở nhà một tháng, rồi một ngày nọ, nó đột nhiên nói muốn ra ngoài đi dạo, sau đó chạy lên tầng sáu!" Mẹ Tần ngừng nói.
"Và rồi chú ấy đột ngột qua đời, đúng không?" Tôi biết đây là một câu hỏi tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn phải hỏi.
Mẹ Tần gật đầu.
Đến đây, chúng tôi gần như chắc chắn rằng, hành vi của Triệu Hi trước khi c.h.ế.t cũng giống như hành vi của một người đã chạm trán với "đoàn phim ma".
Tôi muốn xem những bức ảnh khác của Tần Khôn, nhưng mẹ Tần bảo bà đã đốt chúng khi Tần Khôn mất rồi, còn về những người tham gia bộ phim khác thì bà không rõ thông tin.
Thấy rằng không thể lấy thêm thông tin về đoàn phim nữa, chúng tôi đứng dậy và chào tạm biệt.
Mẹ Tần nhìn chúng tôi rời đi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhà của Triệu Hi cũng ở khu công nghiệp cũ này, cách nhà Tần Khôn vài con phố.
Trong hành lang tối tăm, chúng tôi gõ cửa rất lâu cũng không có ai ra mở cửa. Sau đó chúng tôi đẩy mạnh cửa, cửa mở ra, ra là phần chốt khóa cửa đã bị hỏng.
Không có ai ở phòng khách, nhưng có chút tiếng động trong bếp, cánh cửa nơi bếp hé mở và một bà lão bước ra.
Bà lão đó chính là mẹ của Triệu Hi, bà ấy cũng rất cởi mở. Khi nghe chúng tôi nhắc đến bộ phim, bà ấy lập tức bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra lúc đó. Tuy nhiên, phần lớn những gì bà ấy nói đều trùng lặp với những gì mẹ Tần đã nói. Ngay cả việc Triệu Hi ở nhà không ra ngoài cũng giống với Tần Khôn, cho đến khi bà đề cập đến việc Triệu Hi đột nhiên đập cửa không ngừng và cái c.h.ế.t đột ngột của cô ta sau đó.
Khi chúng tôi định hỏi những người khác, mẹ Triệu đột nhiên nói rằng bà phải đi mua một ít nước tương và muốn giữ chúng tôi lại ăn tối, vì vậy bà bảo chúng tôi ngồi đây đợi bà.
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn với bà lão này.
"Tìm thấy tin tức về vụ cháy rồi!" Đằng Phi đưa điện thoại cho mọi người.
[Kinh hoàng, nhà ma ở ngoại ô bốc cháy, một người mất mạng!]
Thì ra tòa nhà mà Tần Khôn và đoàn phim quay là một tòa nhà bỏ hoang. Sau khi không còn ai sống ở đó nữa thì bắt đầu lan truyền tin tức nhà ma, không ít người đến đó thám hiểm.
Bài báo đề cập rằng bảy sinh viên ưa phiêu lưu mạo hiểm đã gặp hỏa hoạn và bị mắc kẹt trong phòng ngủ trên tầng sáu. Hai người đã ngất xỉu vì khói dày đặc, một người khác không may tử vong sau khi nhảy khỏi tòa nhà để tìm đường sống.