Đoàn Phim Ma

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8zrdeaFTR1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về nguyên nhân gây ra hỏa hoạn, đó là do một ngọn nến rơi xuống đất và đốt cháy các khối cồn, túi ngủ và quần áo mà họ mang theo, đợi khi bọn họ phát hiện ra thì phòng khách đã không còn lối nào ra vào được nữa, họ buộc phải ở trong một trong các phòng ngủ.

 

"Chẳng trách tôi thấy bối cảnh của đoàn làm phim này quen quen, nhà tớ từng ở đó. Trước khi có vụ cháy thì tớ cũng có ghé vào chơi. Lúc đó tớ còn gặp qua họ, họ mặc quần áo của thế hệ thanh niên trí thức." Anh Quảng phấn khởi nói.

 

"Nhưng tại sao bọn họ không nói là quay phim? Ở đây chắc chắn có vấn đề gì đó!" Tôi đặt ra nghi vấn.

 

"Liệu nó có liên quan đến người đã nhảy khỏi tòa nhà không?" Lương Hạo chợt hỏi một câu.

 

"Có lý!"

 

Anh Quang và tôi cùng gật đầu.

 

"Người này hẳn là Triệu Hi, không ngờ trên tường lại treo bức ảnh này." Đằng Phi nói và chỉ vào một bức ảnh mấy bắt mắt trên tường ở góc phòng khách.

 

Tôi sững sờ một lúc, tôi từng nhìn thấy người trong ảnh trước đây, hắn cũng có mặt trong đoàn làm phim!

 

Trong trường hợp này, cả bảy thành viên phi hành đoàn đều có thể đã chết.

 

"Chúng ta vào phòng ngủ xem xem." Tôi là người đầu tiên bước vào phòng ngủ có cánh cửa được lau sạch nhất.

 

Phòng ngủ sạch sẽ, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngay lập tức chú ý đến một bức ảnh nhóm trên bàn, trong đó có bảy người, là bảy người tôi đã gặp!

 

"Là họ phải không?" Anh Quảng thấy vẻ mặt của tôi nên nghiêm túc hỏi.

 

"Mùi gì thế này!" Lương Hạo đột nhiên nói.

 

Đến lúc này tôi mới nhận ra dường như có thứ gì đó đang cháy.

 

"Không xong, nhà bếp!" Chúng tôi nhanh chóng mở cửa phòng bếp, khói dày đặc khiến chúng tôi hít thở không thông.

 

Trước khi chúng tôi kịp phản ứng thì làn khói mịt mù đã nhanh chóng tràn ngập phòng khách, cửa đã bốc cháy từ khi nào vậy?

 

Chúng tôi chỉ có thể quay lại phòng ngủ vừa rồi, đóng cửa lại và cố gắng nhét hết ga trải giường vào khe hở.

 

Tuy nhiên, phản ứng của chúng tôi quá chậm, khói đã nhanh chóng tràn qua khe cửa mà vào phòng, chúng tôi nhanh chóng mở toang cửa sổ và gọi người đến giúp.

 

Đúng lúc này, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, tại sao chuyện này nghe có vẻ quen quen nhỉ? Chúng tôi đang trải qua tình cảnh rất giống với vụ án năm đó?

 

"Nhanh lên, che miệng và mũi lại!" Anh Quảng đưa cho tôi một chiếc khăn ướt.

 

Tôi không có thời gian để suy nghĩ nên đã nhanh chóng lấy nó.

 

"Sao lại thiếu mất một miếng thế? Không có cái của tớ à?" Lương Hạo có chút lo lắng.

 

"Cắt!"

 

Ngay lập tức, toàn bộ khói lửa biến mất, chúng tôi quay lại đứng trong phòng khách, xung quanh là một mảng tối đen, căn phòng đầy bụi, không giống như có người đang ở.

 

Dường như có một bóng người đang lướt về ban công, tiếng hô "cắt" trước đó cũng phát ra từ hướng đó.

 

"Ai?"

 

Tôi tỉnh táo lại, chạy xộc ra ban công, nhưng chẳng có gì ở đó, cửa sổ cũng đã đóng chặt.

 

"Ra đây đi, sợ gì chứ? Mấy người không phải là ma sao? Tao là người sống sờ sờ đây, còn sợ gì mấy người! Lão đây có c.h.ế.t cũng kéo theo mấy người!" Lương Hạo có chút xốc nổi, bị tôi và anh Quang giữ lại.

 

"Ra được bên ngoài rồi nói!" Anh Quảng nói.

 

"Mấy đứa đang làm gì thế?" Giọng của một người phụ nữ lớn tuổi vang lên từ phía sau chúng tôi, có vẻ như là ở ngôi nhà đối diện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-phim-ma/chuong-6.html.]

 

"Chúng tôi … đang tìm người!" Đằng Phi có chút ngượng ngùng nói.

 

"Mấy người ở nhà này đã c.h.ế.t hết rồi, mấy đứa tìm gì ở đây?"

 

Chết… hết!

 

Từ thông tin của người hàng xóm, chúng tôi mới biết được rằng sau khi Triệu Hi mất cách đây mười năm, người mẹ duy nhất trong gia đình cũng vì bệnh trầm cảm mà qua đời cách đây ba năm trước. Vậy thì, những gì chúng tôi thấy trước đó … là gì?

 

"Tôi hỏi trước một câu, mọi chuyện xảy ra ở nhà Triệu Hi vừa rồi, mọi người đều thấy cả đúng không?" Anh Quảng mím môi hỏi.

 

Tất cả chúng tôi đều gật đầu.

 

"Thần kỳ thật, ảo giác tập thể thật sự có thể xảy ra!" Đằng Phi thốt lên.

 

"Vậy thì chuyện này chắc chắn là do "họ" làm rồi, tiếng 'cắt' vừa nãy cũng có nghĩa là Lương Hạo sẽ có thể gặp nguy hiểm!" Tôi nhìn Lương Hạo từ nãy giờ vẫn giữ im lặng.

 

"Các cậu không cảm thấy hôm nay họ cho chúng ta xem những thứ đó là có mục đích sao?" Lương Hạo lại bình tĩnh đến ngạc nhiên.

 

"Tớ cũng phát hiện ra, nếu không thì không cần phải hóa thành một bà lão đến nói cho chúng ta biết những chuyện này. Vậy thì, đúng như chúng ta đã dự đoán, có một câu chuyện ẩn giấu đằng sau đám cháy!" Tôi gù gật đầu và tiếp lời.

 

"Bí mật gì?" Đằng Phi hỏi.

 

"Khăn ướt, lúc chúng ta bị nghẹt khói trong phòng ngủ, anh Quảng, cậu tìm thấy đống khăn ướt ở đâu?"

 

"Nó ở trên bàn, trên đó chỉ có ba chiếc khăn thôi, chúng còn ướt sẵn nữa. Đợi đã, tớ nghĩ là tớ hiểu được một chút rồi!" Anh Quảng nói rồi nhìn Lương Hạo, lúc đó, cậu ấy là người duy nhất không có được khăn ướt.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Ý của các cậu là, ở hiện trường vụ cháy lúc ấy, có người không lấy được khăn ướt à?" Lương Hạo đột nhiên nói.

 

"Rất có khả năng, vậy thì người nhảy từ tòa nhà xuống chính là người không lấy được khăn!" Tôi bày tỏ suy đoán của mình.

 

"Vậy nên sau đó người đó nổi lòng oán hận, quay về hại c.h.ế.t những người có mặt tại hiện trường vụ cháy?" Đằng Phi hít một hơi.

 

"Điều đó vẫn chưa chắc chắn, vì chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra với những người khác, những thứ như 'ma quỷ' thực sự có chút..." Tôi ngập ngừng.

 

"Tớ chỉ có thể nói rằng có lẽ thực sự có một loại năng lượng có ý thức nào đó đang dẫn đường cho chúng ta tìm ra sự thật của năm đó."

 

"Nhưng thông tin chỉ tìm được hai người, năm người còn lại thực sự rất khó biết được." Đằng Phi lắc đầu.

 

"Chuyện vừa xảy ra ở nhà Triệu Hi vừa rồi khiến tôi nghĩ đến một điều. Một người mẹ có thực sự đốt hết đồ đạc của con trai mình và chỉ để lại những thứ thời thơ ấu không? Tôi nghĩ căn phòng ngủ ngăn nắp mà chúng ta nhìn thấy thực sự có dáng vẻ như vậy khi mẹ Triệu còn sống." Tôi tự tin nói.

 

"Có lý đấy, chúng ta quay lại nhà Tần Khôn thôi." Anh Quang vỗ vai tôi và cười nói.

 

Mẹ Tần hơi ngạc nhiên khi thấy chúng tôi quay lại, nhưng bà vẫn cho chúng tôi vào nhà.

 

Lần này chúng tôi đi thẳng vào vấn đề và hy vọng rằng bà ấy có thể cung cấp thông tin về bảy người năm đó, bà ấy chắc chắn sẽ không đốt rụi mọi thứ.

 

"Nếu mấy đứa đã kiên trì như vậy thì bác sẽ cho biết đứa biết!" Cuối cùng mẹ Tần cũng thừa nhận rằng trước đó bà đã nói dối.

 

Đúng như tôi đoán, phòng của Tần Khôn và phòng của Triệu Hi mà chúng tôi đã thấy giống hệt nhau. Mọi thứ đều rất gọn gàng, chắc chắn được lau dọn mỗi ngày.

 

Mẹ Tần do dự rồi đưa cho chúng tôi bức ảnh chụp bảy người, còn có một cuốn danh bạ điện thoại và hai chiếc phong bì.

 

"Bác biết mấy đứa không phải là tình nguyện viên của bệnh viện. Bắc cũng đã nghe tin đồn về trường đại học tỉnh trong khoảng thời gian gần đây, bác chỉ mong mấy đứa hãy làm những gì có thể khả năng thôi." Lúc tạm biệt, mẹ Tần nghiêm túc nói với chúng tôi.

 

Chỉ đến lúc đó chúng tôi mới nhận ra rằng chúng tôi đã đánh giá thấp sự thấu hiểu sâu sắc của mẹ Tần.

 

"Tớ thấy lời mẹ Tần nói có lý, chỉ nên làm việc trong khả năng của mình. Ba người các cậu không cần phải xen vào làm gì." Trên đường trở về ký túc xá, Lương Hạo nói.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận