"Máy ghi âm? Chẳng lẽ … chẳng lẽ sự thật về vụ việc năm đó lại nằm trong đó sao?" Đằng Phi mở to mắt.
"Chẳng lẽ cháu trai của ông lão đã c.h.ế.t ở... nhà Triệu Hi?" Anh Quảng đoán vậy.
"Chúng ta lại đến nhà Triệu Hi đi. Bà hàng xóm kia nhất định biết chuyện đó!" Tôi đề nghị.
Khi chúng tôi tới nơi thì trời đã tối, nhà của Triệu Hi chỉ có một bà lão là hàng xóm. Chúng tôi nghe nói rằng các con của bà đều đang làm việc ở những nơi khác, lần này chúng tôi không vòng vo nữa mà hỏi thẳng về những gì đã xảy ra cách đây mười năm.
"Mười năm rồi, lâu quá rồi, già không nhớ nữa, không nhớ nữa!" Bà lão đáp lời, chuẩn bị nấu bữa tối.
"Bà ơi, xin bà!" Lương Hạo nắm lấy cánh tay của bà lão.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Chuyện này rất quan trọng với chúng cháu, xin bà đấy!" Đằng Phi nắm lấy cánh tay còn lại của bà lão.
"Thôi được rồi, sau khi già kể xong, các cậu tốt nhất đừng góp vui đấy, chuyện này quái ác lắm!"
"Khoảng mười năm trước, Tiểu Hi ở nhà bên kia đường chết, đứa trẻ đó chỉ mới 22 tuổi. Tôi nghe nói trước đó nó không có dấu hiệu gì, rồi đột nhiên qua đời."
"Khoảng hai tháng sau, lúc già đang ngồi ở ngôi nhà bên kia đường an ủi thì một thanh niên đến, cậu ta nói mình là bạn của Tiểu Hi và muốn lấy đi một trong những di vật của nó."
Di vật đương nhiên là máy ghi âm.
"Mẹ Tiểu Hi đồng ý và định đưa cậu ta đi tìm, nhưng sau đó có một thanh niên khác đến tìm, mẹ Tiểu Hi nổi điên đuổi cổ người ta đi."
"Có người khác nữa cũng đến đó à?" Tôi không thể không đoán ra danh tính của người này.
"Đúng, sau đó không ai trong số họ quay trở lại, nhưng già nghe những người khác trong khu nói rằng cả hai đều đã chết!" Bà lão nói, vẻ mặt thay đổi.
"Người này c.h.ế.t như thế nào?" Anh Quảng hỏi.
"Nghe nói là c.h.ế.t vì tông đầu vào lề đường. Ai lại vô cớ tông đầu vào lề đường chứ? Mà hai người lại cùng nhau làm thế, chuyện này quá quái ác đi. Nghĩ đến cách Tiểu Hi chết, già lại càng thấy kỳ lạ hơn nhưng may mắn là sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa." Bà lão thở dài.
Thấy rằng không thể moi thêm thông tin từ bà lão nữa, chúng tôi rời khỏi nhà và đi xuống cầu thang.
"Khoan đã, các cậu có nghĩ máy ghi âm vẫn còn ở nhà Triệu Hi không?" Khi đi xuống cầu thang, tôi đột nhiên nghĩ đến điều này.
"Đã lâu quá rồi, chắc khả năng không cao đâu." Đằng Phi lắc đầu.
"Phòng ốc của người này được mẹ mình dọn dẹp rất sạch sẽ vậy nên đồ đạc chắc chắn sẽ không bị vứt lung tung. Mặc dù không có ai sống ở đó trong ba năm, nhưng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra mà." Tôi nói rồi bước lên lầu.
"Có lý đó!" Lương Hạo cũng lập tức đi theo.
Không hiểu sao, lúc tôi sắp đẩy cửa nhà Triệu Hi ra, tôi đột nhiên có một cảm giác không lành.
"Lương Hạo, không ấy cậu đợi ở ngoài cửa đi?" Tôi quay người lại nói.
Nghe vậy, anh Quảng cũng gật đầu.
"Đây là việc riêng của tớ, tớ không thể để các cậu một mình mạo hiểm được." Lương Hạo từ chối.
"Anh trai ạ, khả năng cao, khả năng cao đó, hiện giờ cậu không nên ở trong phòng đóng kín, nhất là ở nơi nhạy cảm như thế này, cậu vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn." Đằng Phi cũng khuyên bảo.
"Từ nhỏ đến lớn, tớ hầu như không gặp may trong bất cứ việc gì cả. Chỉ cần là thứ thử thách may mắn thì tớ không thể thành được. Xác suất dù lớn hay nhỏ thì đối với tớ mà nói cũng không khác biệt gì." Lương Hạo cười khổ nói.
"Trước kia tớ vẫn luôn tìm kiếm sự an toàn và chán ghét vận rủi của mình, nhưng sau sự cố này, tớ đã chấp nhận rồi. Không có cái gì là an toàn hay không an toàn cả, chỉ cần ngồi trong ký túc xá thôi, tớ cũng có thể rước về tai họa, vậy tại sao tớ phải tìm kiếm sự an toàn? Tốt hơn là đối mặt với nguy hiểm và kết thúc nó bằng một kết thúc có hậu."
Lương Hạo nói một cách kiên quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-phim-ma/chuong-8.html.]
Chúng tôi không cách nào lay chuyển nên đành đồng ý.
Trời đã tối, chúng tôi bật đèn điện thoại di động lên. Ngôi nhà của Triệu Hi vẫn như cũ, phủ đầy bụi.
Dựa vào trí nhớ của ngày hôm qua, tôi đẩy cánh cửa cách đây ba năm trước vẫn còn rất sạch sẽ và sáng sủa ra.
Điều khiến chúng tôi ngạc nhiên là căn phòng bừa bộn như thể đã bị ai đó lục tung.
"Tớ biết rồi, chắc chắn phòng này từng bị trộm ghé rồi nên cửa phòng mới bị hỏng!" Đằng Phi nói.
Nghe được lời này, tôi buồn hẳn, chuyện mới bắt đầu trở nên sáng tỏ hơn thì các manh mối lại tiếp tục bị mất sao?
"Cố gắng tìm xem, nếu tên trộm không lấy máy ghi âm thì sao?" Anh Quảng vừa nói vừa bắt đầu lục lọi trong bàn làm việc.
Chúng tôi cũng đi theo và tìm kiếm khắp nơi.
"Ôi trời ơi, nó ở dưới gầm giường này, máy ghi âm bị ném xuống gầm giường rồi!" Giọng nói phấn khích của Đằng Phi vang lên từ dưới gầm giường.
"Lương Hạo, cậu làm sao vậy?" Không đợi tôi trả lời, anh Quảng đột nhiên cảnh giác hỏi thăm.
Nghe vậy, tôi vội vàng nhìn về phía Lương Hạo, cậu ấy đứng đó bất động như một pho tượng vậy.
"Lương Hạo, nghe đây, mau tỉnh lại đi, mọi thứ cậu nhìn thấy đều là ảo giác!" Tôi nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày hôm trước và nhanh chóng lay người cậu ấy.
Lương Hạo cử động, nhưng dường như không nhìn thấy chúng tôi, cậu ấy bắt đầu ho sặc sụa như thể bị ngạt khói.
"Lương Hạo, tỉnh lại nhanh lên!" Anh Quảng đ.ấ.m mạnh vào cánh tay cậu ấy.
Thân thể Lương Hạo run lên, đột nhiên hét lớn.
"Các cậu mau rời đi đi, tớ biết những gì tớ thấy bây giờ là giả, nhưng tớ không cách nào thoát ra được, nếu các cậu nghe được lời tớ thì hãy nhanh chóng rời đi. Đừng nhìn tớ c.h.ế.t đi, chuyện này cứ để nó chấm dứt ở tớ!" Lương Hạo vung tay một cách điên cuồng.
Chúng tôi liên tục gọi tên Lương Hạo, nhưng cậu vẫn ngó lơ, dưới ánh sáng của điện thoại di động, khuôn mặt của cậu ấy bắt đầu bị biến dạng.
"Ôi không, có lẽ Lương Hạo … trước tiên chúng ta nên..." Đằng Phi dần dần lùi về phía cửa phòng ngủ.
"Anh Quảng, cho tớ chút nước!" Nhìn vẻ mặt của Lương Hạo, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu tôi, tôi nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi ngắn tay ra.
Anh Quang hiểu ngay ý tôi, đổ toàn bộ chai nước lên chiếc áo sơ mi cộc tay.
Tôi vung bừa chiếc áo và che phần miệng, mũi của Lương Hạo lại.
"Lương Hạo, kiên trì chút, khăn ướt tới rồi đây!" Tôi liên tục nhắc lại bên tai Lương Hạo.
"Minh Chấn, nếu anh ở đây, nếu anh nghe được thì tôi xin anh hãy tha cho Lương Hạo, chúng tôi đã tìm thấy máy ghi âm rồi, tôi thề sẽ giúp anh vạch trần sự thật năm đó." Anh Quảng hét lớn.
"Minh Chấn, anh có ở đó không..."
"Minh Chấn!"
Anh Quảng vẫn luôn nhắc tên người nhảy lầu năm đó, Đằng Phi từ cửa phòng ngủ cũng lo lắng nhìn ba người chúng tôi.
Thời gian trôi qua chậm biết mấy, tôi cảm thấy toàn thân mình đẫm mồ hôi.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cho khung cửa sổ rung chuyển. Thân thể Lương Hạo ngừng co giật, biểu cảm dần trở lại bình thường, hơi thở cũng không còn dồn dập nữa.
"Hà, anh Quảng, là bọn cậu sao, tôi chưa c.h.ế.t nữa à!" Lương Hạo đẩy nửa tay áo che miệng và mũi ra, vẻ mặt vừa bối rối vừa khó hiểu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Mau chạy thôi!" Đằng Phi kéo chúng tôi và nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà cũ.