Đoàn Phim Ma
Chương 1
Một đêm nọ, tôi và bạn cùng phòng đang đợi đèn đỏ ở ngã tư gần trường thì một nhóm người bất ngờ xuất hiện gần chúng tôi, cách họ ăn mặc rất kỳ lạ, trông giống như trang phục biểu diễn của đoàn kịch, đoàn phim vậy.
Lúc này đã hơn mười giờ tối, đường phố cũng khá yên tĩnh nên bầu không khí càng thêm vẻ kỳ quái.
Đúng lúc chúng tôi đang hoang mang, không biết phải làm gì thì một người đàn ông với lối ăn mặc những năm 1980 đến gần và bắt chuyện.
Hắn ta nói rằng bản thân là đạo diễn, đang quay một bộ phim và cần tìm diễn viên quần chúng tạm thời nên hỏi chúng tôi có thể giúp đỡ một chút không.
Chúng tôi hơi ngạc nhiên khi nghe được điều này, mọi nỗi thắc mắc của chúng tôi về họ ngay lập tức tan biến.
Bạn cùng phòng của tôi phản ứng rất nhanh, mau lẹ đáp rằng rất sẵn lòng giúp đỡ.
Đạo diễn yêu cầu bạn cùng phòng của tôi bước lên taxi rồi tỏ ra lo lắng nhất có thể.
Khi đạo diễn trình bày sơ lược với bạn cùng phòng của tôi về nội dung cảnh quay, tôi bất giác nhìn xung quanh một lượt, tính luôn cả đạo diễn thì tổng thảy gồm bảy người, bọn họ cũng đang dò xét chúng tôi.
Bọn họ đều mặc những bộ quần áo cùng màu thịnh hành vào những năm 1980, trông như một vở kịch về giới trẻ tri thức tầm thời điểm đó vậy.
Tôi dáo dác nhìn xung quanh một hồi vẫn không thấy máy ảnh ở đâu, ngay đúng lúc này, chiếc taxi đã khởi động động cơ, tốc độ chạy rất chi là chậm.
Bạn cùng phòng của tôi cực lực diễn vẻ thúc giục tài xế, đèn đường hiu hắt, tôi chẳng tài nào nhìn rõ khuôn mặt của bác tài xế.
"Cắt!"
Tiếng hét lớn làm màng nhĩ tôi đau nhói, ra là cảnh quay đã kết thúc. Bạn cùng phòng của tôi hào hứng bước ra khỏi xe, vị đạo diễn nọ rối rít cảm ơn cậu ấy.
Tận mắt nhìn thấy đám người này khuất dạng nơi góc phố, bạn cùng phòng của tôi hào hứng chia sẻ với tôi cảm xúc của cậu khi bất đắc dĩ trở thành diễn viên.
Trông lúc cậu ta còn đang líu ríu này nọ, tôi nghĩ về những gì vừa mới xảy ra, cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.
Bọn họ nói là đoàn làm phim, nhưng tôi không thấy bất kỳ máy quay, kỹ thuật viên ánh sáng hay đội đạo cụ nào theo cùng cả, có vẻ như chỉ có sáu diễn viên cùng một đạo diễn và, ồ, còn có một tài xế taxi.
Điều này rất kỳ quái, kể cả có là trò đùa thì cũng không thể qua quýt đến thế được!
Sau khi trở về ký túc xá, bạn cùng phòng ngay lập tức chia sẻ trải nghiệm quay phim của bản thân, đến lúc này chúng tôi mới nhận ra rằng mình đã quên hỏi tên đoàn làm phim.
Tôi đã đề cập đến sự kỳ lạ của đoàn làm phim này, nhưng chẳng ai nghe lọt tai cả.
Lớp đã lên kế hoạch tổ chức hoạt động nhóm để tham quan một danh lam thắng cảnh ở vùng ngoại ô vào ngày mai.
Chúng tôi thống nhất thuê một chiếc xe buýt nhỏ vừa đủ chỗ cho cả lớp.
Tôi ngồi ở hàng ghế thứ ba tính từ phía đuôi xe lên, cùng với Cường Tử là một trong hai người bạn cùng phòng khác của tôi, lão Dịch và Xuyên Tử ngồi phía sau chúng tôi, lão Dịch chính là người bạn cùng phòng làm diễn viên hôm nọ.
Có lẽ bọn tôi đã chọn sai thời điểm để khởi hành, trên đường rất đông xe, cứ chạy được một quãng ngắn lại phải dừng khiến cho mọi người ai nấy đều sốt ruột.
Lão Dịch dường như có phần sốt ruột quá đà, mắng cả tài xế, yêu cầu tài xế tăng tốc độ.
Bác tài là một người đàn ông trung niên, khi bị tên nhãi sinh viên mắng thì có chút uất ức nên đã cho xe vào đậu ở một bãi đậu xe tạm thời, dọa sẽ đánh lão Dịch.
Chúng tôi nhanh chóng thuyết phục bác tài xế quay lại ghế lái, trong khi đó thì Xuyên Tử giữ chặt lão Dịch, không cho cậu ấy nhúc nhích.
Khi bác tài còn đang lằng nhằng, một tiếng hét lớn đột nhiên vang vọng trong xe.
"Cắt!"
Mọi người đều giật thót mình, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Xuyên Tử đã lập tức gọi lớn tên lão Dịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-phim-ma/chuong-1.html.]
Tôi đột nhiên nhớ tới nhóm người đã diễn vở kịch đêm qua nên vội vàng đi đến bên cạnh Xuyên Tử.
Lão Dịch ngồi gục xuống, mặt áp vào cửa sổ, không nhúc nhích gì nữa.
Tiếng la hét vang lên ngay lập tức, bên trong xe trở nên hỗn loạn.
Lão Dịch chec rồi, tiếng hét đó là từ cậu mà ra, Xuyên Tử tận mắt chứng kiến lão Dịch hét lớn "Cắt" rồi gục xuống ghế.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến hoạt động của tập thể nhóm phải hủy bỏ, nguyên nhân cái chec của lão Dịch được xác định là đột tử do lên cơn đau tim.
Tôi lại không nghĩ vậy.
"Ý của cậu là lão Dịch diễn lại tình cảnh giống với cảnh quay của đêm qua!"
Trong ký túc xá, Cường Tử và Xuyên Tử mở to mắt, tôi gật đầu một cách nghiêm túc.
Có lẽ cả đời tôi sẽ không cách nào quên đi tiếng hô "Cắt!" đó nữa.
Sau đó, tôi nhắc lại điểm đáng ngờ với hai người họ, tôi không nhìn thấy bất kỳ máy quay của đoàn làm phim đó cả.
"Ôi, sao tối qua cậu đề cập chuyện này bọn tớ lại không để tâm chú ý thêm chút nữa vậy!" Cường Tử tiếc nuối nói.
"Nói cách khác, đoàn làm phim kia vốn dĩ không phải là "người", bọn họ chọn trúng lão Dịch, vậy nên cậu ấy mới phải chec sao?" Vẻ mặt của Xuyên Tử rất nghiêm túc, vừa nói vừa ngã người xuống ghế.
"Tớ e là như vậy." Tôi gật đầu, nhìn ra cửa sổ, khi nghe Xuyên Tử nhắc đến "thứ đó", da gà da vịt bất giác nổi hết cả lên.
Không khí trong ký túc xá trở nên u ám hẳn.
"Chúng ta có nên lan truyền chuyện này không?" Cường Tử hỏi dò.
"Tớ cũng đang cân nhắc có nên làm như vậy không, chỉ sợ chuyện này sẽ thành tin đồn ầm ĩ, cho đến hiện giờ thì mọi thứ vẫn chỉ là suy đoán, người gặp được đoàn làm phim đó cũng chỉ là còn lại mỗi tớ, đến lúc đó sợ rằng sẽ liên tục rước đến phiền phức." Tôi l.i.ế.m môi và đáp.
Ba chúng tôi rơi vào im lặng và cuối cùng quyết định giữ bí mật, nhưng tôi luôn vô thức nhớ đến khung cảnh đụng mặt đoàn làm phim vào tối đó.
Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu tôi giành làm diễn viên quần chúng tạm thời trước lão Dịch thì liệu tôi có phải là người phải c.h.ế.t đó không? Khi mẹ của lão Dịch đến thu nhận lại đồ của cậu, tôi không dám nhìn vào mắt cô.
Cường Tử và Xuyên Tử hiểu được suy nghĩ của tôi, cũng cố gắng khuyên nhủ tôi. Tôi đương nhiên hiểu được đạo lý đó nhưng trong lòng vẫn luôn có một rào cản mà tôi không thể vượt qua được.
Kể từ lúc lão Dịch rời đi đã trôi qua khoảng một tuần, chúng tôi cũng dần quen với ký túc xá ba mống người.
Có một hôm, Xuyên Tử đến lớp vật lý hơi muộn, khi nhìn thấy cậu ấy, tôi phát hiện ra mặt của cậu tái nhợt đi, ánh mắt cũng rất hoảng hốt.
Sau khi bị Cường Tử tra hỏi, cuối cùng Xuyên Tử cũng nói ra lý do.
"Tớ đụng mặt đoàn làm phim rồi!"
Khi nghe đến cụm "đoàn làm phim", cơ thể chúng tôi vô thức run lên và tâm trí trở nên trống rỗng.
"Ở đâu?" Sau khi lấy lại tinh thần, tôi lập tức hỏi.
"Ở hành lang!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi đột nhiên đứng dậy và chạy ra khỏi lớp học.
"Này, cậu đi đâu thế?" Cường Tử dường như đang gọi với tôi.
Tôi không trả lời mà đi thẳng tới hành lang mà Xuyên Tử vừa nhắc tới. Tuy nhiên, khi tôi xuống đến chân cầu thang và ra khỏi tòa nhà giảng dạy, tôi không bắt gặp được chút bóng dáng của "đoàn làm phim" nữa.