Đến Khi Gió Quấn Đi

Chương 9

16

 

Tôi nhìn cô ấy vừa khóc vừa cười, nhẹ giọng nói:

 

"Chúng tôi sẽ không kết hôn nữa."

 

"Sao vậy?"

 

"Cũng giống Lục Sầm, anh ta có người bên ngoài được hơn nửa năm rồi."

 

Lý Viện dừng khóc, chợt hiểu ra.

 

"Thảo nào cô lại ra ngoài một mình?"

 

"Tôi thấy trên trang cá nhân của Phó Yến Lễ, anh ta vẫn đang chuẩn bị cho hôn lễ của hai người mà."

 

Tôi lắc đầu:

 

"Có lẽ anh ta vẫn còn tình cảm với tôi, cũng muốn kết hôn với tôi, nhưng điều đó không ngăn cản việc anh ta nuôi người khác."

 

Cùng cảnh ngộ, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, sau khi mua tóc giả xong, chúng tôi cùng nhau đến một quán trà.

 

Cô ấy cho tôi xem tài khoản mạng xã hội của tiểu tam, đối phương đăng cả mấy trăm video tình tứ.

 

"Con nhỏ tiểu tam còn chủ động gọi điện cho tôi, đòi chia gia tài của Lục Sầm, còn bảo là có thai."

 

Cô ấy và Lục Sầm cũng là thanh mai trúc mã, lại thêm mười lăm năm yêu đương.

 

Sau khi trải lòng, cô ấy kể cho tôi nghe kế hoạch trả thù, thề sẽ bắt con nhỏ kia phải nhả hết tiền ra.

 

Tôi cũng nói cho cô ấy biết chuyện mình bị bệnh.

 

"Tôi hận thật đấy, đến khi anh ta c.h.ế.t rồi tôi mới biết anh ta ngoại tình, nếu anh ta không chết, tôi nhất định phải đánh c.h.ế.t anh ta."

 

Tôi liếc cô ấy một cái, cười khẩy:

 

"Cô nên thấy may mắn vì mình còn may, không như tôi, vị hôn phu ngoại tình, người c.h.ế.t lại là tôi, tôi biết tìm ai mà đòi công bằng đây."

 

Hốc mắt cô ấy bỗng dưng đỏ hoe, giật lấy điện thoại của tôi quét mã kết bạn Wechat:

 

"Hai chúng ta quen nhau gần mười năm rồi, vậy mà chưa từng có phương thức liên lạc."

 

"Thật lòng mà nói, trước đây tôi luôn rất ngưỡng mộ cô."

 

"Hồi Phó Yến Lễ theo đuổi cô, anh ta thật sự rất dụng tâm, toàn nhờ Lục Sầm nghĩ kế, mà Lục Sầm thì lại phải nhờ đến tôi."

 

"Lúc đó tôi đã nghĩ, rốt cuộc là mỹ nhân băng giá nào mà khiến một đại soái ca như Phó Yến Lễ si mê đến vậy? Tôi và Lục Sầm chưa bao giờ có được những khoảnh khắc nồng nhiệt như thế."

 

Tôi và Phó Yến Lễ, Lý Viện và Lục Sầm, bốn người chúng tôi luôn là tâm điểm của đám đông, tôi và Lý Viện luôn vô tình bị đem ra so sánh.

 

Cho nên trước đây, chúng tôi chỉ khách sáo qua lại, trong lòng ai cũng có tính toán riêng.

 

Trước khi ra khỏi quán trà, cô ấy ngỏ lời mời tôi:

 

"Dù sao bây giờ tôi cũng rảnh rỗi, nếu cô muốn đi đâu đó giải khuây thì cứ gọi tôi, tôi đi cùng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận