Đến Khi Gió Quấn Đi
Chương 6
"Bảo bối, con chắc chắn là đang gạt cha, cố tình nói vậy để cha đau lòng thôi đúng không?"
Tôi lắc đầu, lấy giấy chẩn đoán bệnh từ trong túi ra đưa cho ông ta:
"Tôi không lừa ông."
Ông ta nhận lấy giấy chẩn đoán, xem đi xem lại, tay run rẩy không ngừng:
"Chắc chắn là bệnh viện chẩn đoán sai rồi, cha đưa con đi kiểm tra lại."
"Tôi đã đi kiểm tra ở bốn bệnh viện rồi, đều ra kết quả này."
"Cha đưa con ra nước ngoài, tìm bác sĩ giỏi nhất, nhất định sẽ có cách."
Ông ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tôi rút giấy chẩn đoán về, nhét vào túi, tiện tay lấy thuốc giảm đau ra, đổ mấy viên, uống ngay trước mặt ông ta.
"Đại La thần tiên cũng chẳng cứu nổi tôi, đừng phí công vô ích."
Ông ta đột nhiên suy sụp, nước mắt rơi lã chã, không ngừng lắc đầu:
"Chuyện này nhất định không phải thật."
"Không phải thật..."
Vẻ suy sụp của ông ta khiến tôi chỉ thấy ghê tởm.
10
Tôi ở lại thành phố Thanh Dương ba ngày. Từ khi lên đại học, mỗi năm tôi chỉ có thể vội vã trở về một lần để tảo mộ cho mẹ tôi và thăm viện trưởng ở cô nhi viện.
Nhân lúc còn đi được, tôi đi dạo khắp thành phố nhỏ này một lượt.
Đây là lần cuối cùng tôi cảm nhận hơi thở cuộc sống nơi đây.
Một ngày trước khi đi, tôi đến cô nhi viện. Nơi này đã được sửa sang lại, điều kiện tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng số trẻ mồ côi vẫn còn rất đông. Viện trưởng nhận ra sự thắc mắc của tôi:
"Đa phần các cháu đều mắc bệnh bẩm sinh, bị cha mẹ bỏ rơi."
"Có những cháu vừa sinh ra đã bị vứt vào thùng rác."
"Những trường hợp khác thì có cha mẹ gặp chuyện không may mà thành cô nhi, hoặc bị bắt cóc rồi được giải cứu nhưng không tìm được người thân."