Đến Khi Gió Quấn Đi
Chương 12
22
Tin nhắn Wechat của tôi nổ tung, Dương Lôi gửi cho tôi video cô ấy quay vào ngày cưới.
Phó Yến Lễ mặc bộ vest chỉnh tề, trên n.g.ự.c còn cài một bông hoa hỷ. Anh ta dẫn theo đoàn phù rể đến khách sạn đón dâu, gõ cửa phòng:
"Luyến Luyến, anh đến đón em đây."
Không ai trả lời, anh ta gọi điện thoại, giọng nói máy móc lặp đi lặp lại:
"Thuê bao quý khách đang bận."
Anh ta mở Wechat, gửi một tin nhắn, nhưng lại nhận được dấu chấm than màu đỏ.
"Bị chặn rồi?"
Đến khi gọi nhân viên khách sạn, lấy thẻ phòng mở cửa, bên trong không một tiếng động, phòng khách trống trơn.
Phó Yến Lễ ngập ngừng một lát, nhìn quanh:
"Luyến Luyến?"
Bộ váy cưới đặt may với giá cao treo ở đó, bị cắt thành từng dải.
Anh ta từng bước đi đến trước váy cưới, đưa tay vuốt ve, như thể đang xác nhận xem đây có phải là bộ váy anh ta đã đặt may với giá cao hay không.
Mãi đến khi anh ta cầm mấy mảnh vải, chắp vá thành chữ "luyến" trên váy, vẻ mặt anh ta từ nghi hoặc chuyển sang hoảng loạn, kinh sợ, lảo đảo lùi lại một bước.
"Luyến Luyến? Em ấy đâu?"
Anh ta lao vào phòng ngủ chính, không thấy ai, tiếp tục lục soát khắp mọi ngóc ngách, vẫn không thấy bóng dáng người.
"Chị dâu, chẳng lẽ đã biết chuyện của Diệp Nhu rồi?"
Trần Tiệp nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Lần trước, anh đã suýt lộ tẩy rồi."
Bàn tay anh ta dần siết chặt thành nắm đấm, toàn thân khẽ run:
"Không thể nào."
"Lần đó cô ấy cũng không truy hỏi mà? Cô ấy luôn tin tưởng tôi."
"Đi xem camera giám sát!"
Cuối cùng, anh ta thấy trên màn hình, tối hôm đó tôi đã xách vali rời đi, lúc xuống thang máy còn mỉm cười với camera.
"Phó Yến Lễ, tôi không cần anh nữa."
Đó là câu cuối cùng tôi để lại cho anh ta.
Phó Yến Lễ trừng mắt nhìn tôi trong màn hình:
"Cô ấy có ý gì? Cô ấy nói không cần tôi?!
"Rõ ràng cô ấy yêu tôi như vậy, mong chờ được gả cho tôi đến thế!"
"Anh Lễ, hay là chúng ta về nhà xem sao?"
Trần Tiệp đề nghị.
23