Đến Khi Gió Quấn Đi
Chương 5
7
Chuyến tàu cao tốc năm tiếng, tôi chọn ghế hạng thương gia.
Khoang ghế kiểu buồng tàu thông minh khiến tôi rất hài lòng, kéo cửa lại là một không gian tương đối riêng tư. Tôi nằm xuống, đeo tai nghe rồi ngủ bù.
Có lẽ vì sắp về đến quê nhà, lòng tôi cũng an yên hơn, vừa đặt lưng xuống đã ngủ say, cho đến khi điện thoại rung lên đánh thức. Là Phó Yến Lễ gọi:
"Luyến Luyến, váy cưới làm xong rồi, lát nữa anh đưa em đi lấy nhé. Em đang ở đâu? Anh đến đón."
Giọng anh ta rất dịu dàng, cứ như buổi sáng không hề cãi nhau với tôi vậy. Tôi chẳng có chút hứng thú nào:
"Anh tự đi lấy là được rồi."
"Gần nhà mới của chúng ta có một trung tâm thương mại mới mở, hay là mình đi dạo xem có cần mua sắm gì thêm không? Ngày mai vợ chồng mình cùng đi nhé?"
Mí mắt tôi vẫn còn trĩu nặng, không cần nghĩ ngợi liền từ chối: "Không đi."
"Đường Luyến, em còn muốn làm ầm ĩ đến bao giờ? Đến cả đối tác làm ăn em cũng không chấp nhận được?"
Anh ta lại cho rằng tôi vẫn còn giận dỗi chuyện của Diệp Nhu, sợ tôi làm khó dễ cho tiểu tam của anh ta. Tức thì cơn buồn ngủ tan biến, trong mũi tôi dâng lên một vị chua xót:
"Phó Yến Lễ, em sắp c.h.ế.t rồi."
Trong điện thoại truyền đến giọng điệu thiếu kiên nhẫn của anh ta:
"Em trở nên như vậy từ khi nào thế? Hở một tí là đòi chết, vui lắm à?"
Tôi ôm ngực, khẽ cười một tiếng:
"Em đùa thôi, em về quê rồi."
"Vậy à? Không phải em nói sẽ đưa anh đi cùng sao?"
Tôi từng nói, sau khi kết hôn sẽ đưa anh ta về quê tảo mộ cho mẹ tôi, nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa rồi.
"Anh cứ bận việc của anh đi, em chỉ là nhớ mẹ thôi."
Vội vàng cúp điện thoại, bụng tôi lại bắt đầu đau, cơn đau dữ dội như muốn xé toạc tôi ra. Tôi vội lấy lọ thuốc đổ một nắm vào miệng, nghẹn đến mức nước mắt trào ra, phải uống cạn nửa cốc nước mới đỡ.
Cô bé hàng xóm gõ cửa nhà tôi, chắc tầm ba tuổi, đôi mắt to tròn nhìn tôi chằm chằm:
"Cô ơi, cô bị ốm hả? Để cháu thổi cho cô nhé."
"Cảm ơn cháu, cô uống thuốc rồi, lát nữa sẽ hết đau thôi."
Nước mắt tôi chợt trào ra, một đứa trẻ xa lạ còn nhận ra tôi bị bệnh, vậy mà người đàn ông yêu tôi mười mấy năm lại chẳng hề hay biết.
Cô bé lấy ra một chiếc kẹo mút đưa cho tôi:
"Thuốc đắng lắm, ăn kẹo sẽ hết đắng ạ."
Đến khi tôi ăn xong kẹo, cô bé mới hài lòng rời đi.
Kẹo ngọt lịm, vị ngọt ngào của đường lan tỏa khắp khoang miệng, tâm trạng u uất bấy lâu bỗng chốc trở nên tốt hơn.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, dù là mùa đông, cảnh sắc vẫn rất đẹp. Tôi tiện tay chụp một tấm, đăng lên tài khoản mạng xã hội mới lập:
[25/12/2024, đã xác nhận với bác sĩ là từ bỏ điều trị rồi, nhưng tôi vẫn cứ mơ mộng có được tấm vé hồi sinh.]
8
Xung quanh mộ mẹ tôi được quét dọn sạch sẽ, trước mộ còn có một bó hoa nhài, loài hoa mẹ tôi thích nhất khi còn sống, xem ra gần đây có người quen đến viếng.
Sau khi mẹ tôi mất, người thân không ai muốn nuôi tôi, tôi bị đưa vào trại trẻ mồ côi, tôi đã sớm không còn người thân thích.
Tôi hỏi nhân viên nghĩa trang, họ nói rằng, một năm nay ngày nào cũng có một người đàn ông đến đặt hoa.