Đến Khi Gió Quấn Đi
Chương 8
14
"Ngày Tết Nguyên Đán, nếu không có gì bận, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?"
"Được, em muốn ăn gì, anh đặt."
"Hay là đến Lai Phúc Xuân đi, lâu rồi em không ăn."
Bữa cơm cuối cùng, coi như là lời từ biệt.
Phó Yến Lễ nhìn thấy cuốn lịch trên bàn trang điểm của tôi, thấy mỗi ngày trong tháng 12 đều bị đánh dấu X, anh ta trêu chọc:
"Thì ra em nôn nóng muốn gả cho anh đến vậy."
Anh ta rút một tờ giấy nhớ, viết lên một dòng chữ.
Dùng giấy nhớ viết vội những lời muốn nói với đối phương, rồi gấp thành hạc giấy, đó là thú vui nho nhỏ của chúng tôi suốt những năm yêu nhau.
Tám năm qua, cả một bức tường treo đầy hạc giấy.
Khi anh ta đang gấp hạc, điện thoại reo, anh ta đặt hạc giấy xuống, cầm điện thoại lên, ngập ngừng nhìn tôi:
"Luyến Luyến?"
"Anh nghe đi."
Anh ta vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng của Diệp Nhu: "A Lễ, hôm nay trời trở lạnh rồi, phải có anh ôm em mới ngủ được."
Anh ta khẽ nhíu mày, đi ra cửa, nhỏ giọng trách mắng:
"Đừng nghịch."
Vài phút sau anh ta quay lại, vẻ mặt áy náy:
"Công ty có chút việc, anh đi một lát rồi về, em đừng đợi, ngủ sớm đi."
"Vâng."
Anh ta vừa quay người đi, tôi đã nhận được tin nhắn của Diệp Nhu:
[Đường Luyến, cô về rồi à? Nhưng mấy hôm nay lạnh quá, tôi mượn anh ấy mấy ngày sưởi ấm chăn nhé.]
Anh ta quên mất, tôi vốn rất sợ lạnh, cứ đến mùa đông là tay chân lạnh ngắt, tối nào anh ta cũng phải chườm nước nóng cho tôi, còn đặt tay tôi lên n.g.ự.c anh ta để sưởi ấm.
Nhìn bóng lưng anh ta không hề ngoảnh lại, tôi mở con hạc giấy còn dang dở ra, trên đó viết:
[Muốn cùng Luyến Luyến năm năm tháng tháng]
Năm năm tháng tháng, thật nực cười, chúng tôi còn chẳng thể đợi nổi đến Tết năm sau nữa.
Tôi cầm bật lửa đốt hạc giấy, ngọn lửa bùng lên, hạc giấy nhanh chóng hóa thành tro tàn, giống như tình yêu của chúng tôi.
15
Ngày 31 tháng 12, tôi dùng son môi gạch chéo dấu cuối cùng lên cuốn lịch, năm 2024 kết thúc.