Đến Khi Gió Quấn Đi
Chương 15
"Đây là vợ tôi, nếu mọi người thấy cô ấy, xin hãy nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy."
"Tôi biết mình sai rồi, cầu xin cô ấy quay về."
"Cô ấy muốn gì tôi cũng đồng ý."
Nhưng trong lòng tôi không hề gợn sóng, sớm biết thế thì cần gì phải như lúc trước.
Bệnh của Đường Luyến là do làm việc quá sức mà ra, đặc biệt là sau khi quyết định niêm yết, vì thành tích mà cô ấy ngày đêm tăng ca.
Cơ thể khó chịu cũng chỉ cho là do ăn uống không đúng giờ, tùy tiện uống vài viên thuốc cho qua.
Còn Phó Yến Lễ thì lại trở nên ngông cuồng, bao nuôi tiểu tam, đương nhiên không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến Đường Luyến, đưa cô ấy đi khám.
"Tôi cầu xin cô, làm ơn cho tôi biết cô ấy ở đâu?"
"Cô ấy bay rồi."
Gió thổi tới, tôi thuận theo chiều gió chỉ về phía xa.
"Cô ấy nói muốn đi ngắm thế giới, anh đến muộn rồi."
Anh ta tái mét mặt mày, lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
"Không thể nào, cô lừa tôi!"
"Lừa anh làm gì? Đây là giấy hỏa táng của cô ấy."
Anh ta cầm tờ giấy, xem kỹ một lượt, trông như phát điên, dường như không thể chấp nhận được sự thật.
Sau khi cảm xúc lắng xuống, anh ta lên tiếng:
"Cô ấy có để lại lời nào cho tôi không?"
"Không có."
"Một câu cũng không nhắc đến."
"Cô ấy được chôn cất ở đâu?"
"Không chôn cất, cô ấy bảo tôi rải tro cốt của cô ấy đi."
Cuối cùng anh ta không kìm được, ôm mặt khóc nức nở.
"Đừng khóc, sẽ làm ô uế luân hồi của cô ấy."
"Anh đi đi."
Tôi đuổi khách, anh ta không nhúc nhích, đứng trước cửa nhà tôi như một pho tượng.
Mãi đến khi trời tối mịt, anh ta mới lảo đảo rời đi.
Sau khi mùa xuân đến, vụ kiện giữa tôi và Lục Sầm bên ngoài cũng được mở phiên tòa.
Nửa năm sau, mọi chuyện lắng xuống, tôi lại trở về Y Lê.
Năm nay hoa oải hương nở rộ đặc biệt đẹp, trải dài khắp các ngọn đồi.
Gió nhẹ mơn man trên mặt tôi, chắc chắn là cô ấy cũng đang nhìn, đúng không?
Ngoại truyện (Góc nhìn của Dương Lôi)
1
Sau khi chị Luyến Luyến bỏ trốn, Phó Yến Lễ như phát điên.
Hôm đó, anh ta xông đến chỗ Diệp Nhu, một cước đá thẳng vào bụng cô ta.
Diệp Nhu ngã xuống đất, kinh hãi nhìn anh ta, không thốt nên lời, dưới thân loang lổ một vũng máu.
"Con..."
Cô ta đưa tay cầu cứu:
"Con của chúng ta..."
"Còn muốn con cái?"
Anh ta ấn đầu cô ta xuống, đập mạnh xuống đất:
"Lúc đó chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao, cô muốn tiền thì cứ lấy, tại sao lại đi khiêu khích vợ tôi?!"
"A Lễ, em quá yêu anh."
Mặt cô ta be bét máu, sống mũi cũng gãy.
"Em xin lỗi, em sai rồi, cầu xin anh, cứu con của chúng ta, con trẻ vô tội..."
"Con?! Nếu vợ tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt cô đền mạng!"
"Em không dám nữa, xin anh cứu em."