Đến Khi Gió Quấn Đi

Chương 4

5

 

Sáng sớm tôi đã đi gặp luật sư, trở về công ty, trợ lý Dương Lôi nói với tôi:

 

"Hôm nay có một nhà cung cấp đến gặp Phó tổng, cô ta trẻ và xinh đẹp lắm, chưa từng thấy bà chủ nào trẻ như vậy."

 

Tim tôi hẫng một nhịp, tôi bước nhanh về phía văn phòng của Phó Yến Lễ, thì thấy Diệp Nhu đang từ trong văn phòng anh ta đi ra.

 

Thấy tôi, cô ta cười đầy ẩn ý: "Vị này chắc là Đường tổng rồi? Thật hân hạnh."

 

Tôi không để ý, đóng sầm cửa lại.

 

"Cô ta là ai?"

 

Phó Yến Lễ thản nhiên đáp:

 

"Là nhà cung cấp mới hôm qua anh đã nhắc với mọi người đấy, anh đã đến công ty cô ấy khảo sát vài lần, cô ấy cũng muốn hợp tác sâu hơn với chúng ta nên hôm nay đến thăm."

 

"Không hợp tác được không? Mộ Luyến không thiếu một nhà cung cấp như cô ta."

 

Mộ Luyến là tên công ty của chúng tôi, anh ta mở công ty ban đầu là vì tôi, nhưng giờ đã quên mất rồi.

 

Tôi tuyệt đối không cho phép cô ta nhúng tay vào Mộ Luyến.

 

Anh ta khựng lại một chút, công ty việc trong do tôi quản, việc ngoài do anh ta lo, tôi đã lâu không can thiệp vào chuyện làm ăn của anh ta.

 

"Tại sao?"

 

"Em không ưa cô ta, lý do này được không?"

 

Anh ta nhất thời á khẩu, sáng nay có người nói với tôi, lô hàng đầu tiên của công ty Diệp Nhu sắp xuất xưởng, mà lại làm theo mẫu mã của Mộ Luyến.

 

Anh ta dựa vào ghế, nhíu mày:

 

"Cô ấy chọc giận em chỗ nào? Người ta là một cô gái, mở công ty không dễ dàng, sao em lại làm khó cô ấy?"

 

Trong lời nói đều là sự che chở dành cho cô ta.

 

"Đường Luyến, em thay đổi từ khi nào vậy?"

 

Tim tôi chợt nhói lên, một cơn đau nhức nhối truyền đến, tôi ngẩng đầu cố nén nước mắt:

 

"Việc làm ăn với cô ta, nhất định phải làm sao?"

 

"Ừ."

 

Thấy sắc mặt tôi thay đổi, anh ta vội vàng giải thích:

 

"Anh đã đến xưởng của cô ấy xem rồi, sản phẩm rất tốt, Luyến Luyến, em yên tâm đi, anh sẽ kiểm soát chất lượng thật kỹ."

 

Tôi loạng choạng bước ra khỏi văn phòng của anh ta, điện thoại hiện lên tin nhắn của Diệp Nhu:

 

[Đường tổng, tôi đi đây, cảm ơn công ty đã chiêu đãi, sau này tôi sẽ đến thăm nhiều hơn.]

 

Tiếp đó là một tấm ảnh cô ta ngồi trên đùi Phó Yến Lễ hôn nhau, chụp ngay tại văn phòng của anh ta.

 

Dương Lôi thấy mặt tôi trắng bệch, vội vàng lấy mấy viên thuốc đưa cho tôi uống với nước.

 

"Chị Luyến Luyến, em đưa chị đến bệnh viện nhé."

 

"Ừ, cũng được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận