Đến Khi Gió Quấn Đi
Chương 7
12
Khi về đến nhà thì trời đã xế chiều, mấy ngày không về, hoa trên ban công đều đã héo rũ cả.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, tôi uống một nắm thuốc giảm đau, rồi lại thêm một viên thuốc ngủ, chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi mơ rất nhiều, mơ thấy cảnh mẹ kế của cha tôi, Tống Khả, đến nhà khiêu khích lúc tôi còn nhỏ. Cô ta trang điểm lộng lẫy, lông mày lá liễu, môi đỏ chót.
"Tôi đã mang thai con của anh Thành rồi, chị cũng là mẹ, hãy nghĩ cho con của mình đi, chị không muốn con mình bị gọi là con hoang chứ?"
"Chị ly hôn với anh ấy đi được không? Xin chị đấy, người anh ấy yêu là tôi."
Người phụ nữ vừa nói xong thì đột nhiên ngã xuống đất, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả nền nhà. Đúng lúc đó, cha tôi về, nhìn thấy cảnh tượng này thì gầm lên, tát mẹ tôi một cái rồi bế người phụ nữ kia chạy thẳng đến bệnh viện.
Chỉ còn lại mẹ tôi tê liệt ngã xuống đất, và tôi thì bất lực.
Dù còn nhỏ, tôi đã biết, trời đã sập rồi.
Cảnh tượng chợt chuyển, tôi lại mơ thấy tám năm trước, khi tôi và Phó Yến Lễ tốt nghiệp và ở lại Tân Hải.