Đến Khi Gió Quấn Đi
Chương 1
Yêu đương với trúc mã tám năm, cuối cùng cũng sắp thành chính quả.
Mọi người đều nói anh ta yêu tôi đến tận xương tủy, nhưng tôi biết anh ta lén lút nuôi một cô gái trẻ, vô cùng cưng chiều.
Bạn anh ta qua đời, có người hỏi sau này muốn chôn cùng ai, anh ta buột miệng nói tên cô ta.
Tôi không giận, chỉ cười nói:
"Tôi không muốn bị chôn đâu, đến lúc đó bảo người ta rải tro tôi theo gió, để anh vĩnh viễn không tìm thấy."
Mọi người đều cho rằng tôi đang đùa, nhưng tôi nói thật, vì tôi sắp c.h.ế.t rồi.
Trong những ngày anh ta tìm cớ đi bên cô ta, tôi cũng đang chuẩn bị món quà chia ly thật lớn cho anh ta.
1
Bạn của Phó Yến Lễ là Lục Sầm qua đời vì tai nạn xe, sau khi đưa tiễn đoạn đường cuối, mọi người đi uống rượu giải sầu, lúc ngà ngà say có người nhắc đến Lục Sầm và bạn gái Lý Viện, không khỏi cảm thán:
"Cô ấy mua cả mộ đôi rồi, xem ra không định đi bước nữa, thật là si tình."
"Nói chứ, sau này trăm năm, các cậu muốn chôn cùng ai?"
"Diệp Nhu."
Là giọng của Phó Yến Lễ, anh ta hơi nheo mắt, nhưng từng chữ thốt ra vô cùng rõ ràng.
Diệp Nhu là cô gái nhỏ anh ta lén lút nuôi bên ngoài.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, Trần Tiệp ngồi gần nhất vội đẩy vai anh ta, chữa cháy:
"Anh, anh uống say rồi, đương nhiên là phải với Luyến Luyến chứ, bao nhiêu năm nay đều là cô ấy bên cạnh anh mà."
Tôi đã lâu không đi tụ tập với bọn họ, nên anh ta nhất thời quên mất tôi cũng đang ở đó.
Vẻ mặt Phó Yến Lễ có chút mờ mịt, ánh mắt quét đến tôi mới tỉnh táo lại.
"Vừa rồi anh nghe nhầm, cứ tưởng em hỏi tên ông chủ nhà cung cấp mới."
Tôi từng nghe ngóng được, Phó Yến Lễ bỏ tiền của và công sức ra mở công ty cho Diệp Nhu, hóa ra là có ý định làm nhà cung cấp cho chúng tôi.