Đến Khi Gió Quấn Đi
Chương 14
26
Tôi ở Altay chơi một tuần, đi thăm thú rất nhiều cảnh đẹp, cuối cùng thì cũng không còn sức để chơi nữa.
Lý Viện đưa tôi về quê cô ấy.
Người dân địa phương rất nhiệt tình, chúng tôi ngồi quây quần bên bếp lò hầm thịt dê, ngắm cảnh tuyết rơi qua khung cửa kính.
Những ngày ở Tân Cương, cuối cùng tôi cũng thực hiện được giấc mơ ngắm tuyết.
Thịt dê vùng Tây Bắc vừa thơm vừa mềm, hoàn toàn khác với miền Nam, dù khó ăn nhưng tôi vẫn cố ăn hết một bát lớn.
Ở nhà Lý Viện, tôi được dì Tống, mẹ cô ấy, chăm sóc rất chu đáo, khiến tôi cảm thấy ấm áp như ở nhà.
Dì Tống muốn tôi ở lại ăn Tết, nhưng tôi biết mình không trụ được bao lâu nữa, tối đến thì nôn ra máu, uống thuốc giảm đau vào lại buồn nôn rồi nôn ra hết.
Sao tôi có thể c.h.ế.t ở nhà người khác được chứ?
Lúc chia tay, dì Tống nhiệt tình mời tôi hè đến chơi:
"Mùa đông chỉ có tuyết thôi, mùa hè ở Y Lê mới đẹp, hoa nở khắp nơi, nhất là hoa oải hương đẹp lắm, đến rồi là không muốn về đâu, lúc đó để Lý Viện dẫn cháu đi chơi khắp nơi."
Nhìn nụ cười tươi rói của dì Tống, tôi gật đầu đồng ý, tôi cũng thích hoa oải hương.
Dì Tống vẫn chưa biết tôi bị bệnh, chỉ nghĩ tôi gầy và ăn không ngon miệng.
Lý Viện nhất quyết đòi đi cùng tôi, cũng tốt, đến lúc đó còn phải nhờ cô ấy lo hậu sự cho tôi nữa.
"Cô còn muốn đi đâu không?"
"Đi Hải Nam đi."
Mùa đông lạnh quá, phải ngồi sưởi ấm mới thấy người có chút hơi ấm.
Nghe nói nhiệt độ ở Hải Nam lúc nào cũng cao.
Hải Nam ấm áp thật, ánh mặt trời chiếu vào người, tôi cảm thấy như mình đã có chút hơi ấm rồi.
Chúng tôi đi chơi khắp nơi, mà nói là đi chơi thì phần lớn là Lý Viện chơi, tôi chỉ ngồi bên cạnh nhìn thôi.
"Cô chơi rồi, coi như tôi cũng chơi rồi."
Cuối cùng chúng tôi đến đảo Dừa, trời xanh trong vắt, biển xanh ngắt, tôi nằm trên ghế, ấm áp dễ chịu, tôi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
"Còn mấy ngày nữa là Tết?"
"Mười ngày."
"Vậy là kịp rồi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Đường Luyến?"
Tôi lim dim mắt, miệng lẩm bẩm: