Cô Vợ Ba Kiếp Của Diêm Vương

Chương 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13.

 

Từ sau khi biết mình bị hại ch.ết, tôi ăn không ngon, ngủ chẳng yên.

 

Tôi thật sự không nghĩ ra, mình khi còn sống đã gây thù kết oán sâu nặng với ai. Người duy nhất có thể nghĩ đến… là con nhỏ nữ qu.ỷ tiểu tam kia. Dù gì, nó cướp chồng tôi, sao tôi có thể không hận?

 

Mà giờ, nó càng căm tôi đến tận xương tủy, vì tôi xuất hiện, giành lại người đàn ông của nó. Bảo nó vui nổi mới là lạ.

 

Hôm sau, tôi hấp thu đủ đầy linh lực, lén lút tiến vào phòng của nữ qu.ỷ tiểu tam.

 

Vừa mở cửa đã suýt bị cái gối bay tới đập trúng mặt.

 

"Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, mau tăng người canh gác bên đó lên."

"X.ác của Mộ Nhiễm các người tìm bao lâu rồi? Còn chưa tìm được, tôi kéo các người xuống địa ngục hết!"

"Chờ đến đêm trăng tròn… tôi sẽ vĩnh viễn ở bên Ám Ẩn, không bao giờ phải chia xa nữa."

 

Câu cuối cùng tôi nghe được lúc nhỏ Tiểu Tam lẩm bẩm sau khi cúp máy.

 

Vậy là… rất có thể tôi chính là bị cô ta gi.ết ch.ết.

 

Nhưng cô ta muốn làm gì với Ám Ẩn? Nghĩ tới đây, tôi hoảng loạn thật sự, vội vàng bay về tẩm cung của anh ấy.

 

Trên đường, tôi gặp lại ông lão đầu bạc từng chữa bệnh cho Ám Ẩn. Ông lão gọi tôi lại.

 

“Phu nhân, lão khuyên người nên quay lại dương gian một chuyến.”

 

“Hả?”

 

Lão chau mày, tay khẽ vuốt chòm râu trắng xóa, đắn đo rồi chậm rãi nói:

 

“Mẹ của Ám Ẩn rất thích trẻ con, vì sức khỏe yếu nên không thể sinh thêm, mới nhận nuôi nữ qu.ỷ kia. Nhưng về sau, nó càng lúc càng quá trớn, lại nảy sinh tình cảm với Ám Ẩn, thậm chí còn muốn đời đời kiếp kiếp gắn bó với ngài ấy.”

 

“Nhưng lúc đó, Ám Ẩn đã yêu người, không còn để tâm đến ai khác nữa.”

 

“Trước lúc qua đời, mẹ Ám Ẩn muốn ngài ấy cưới cô ta, nhưng Ám Ẩn không đồng ý, chỉ hứa sẽ chăm sóc. Lúc ấy mẹ Ám Ẩn mới yên lòng ra đi.”

 

“Về sau, cô ta liên tục vượt giới, thậm chí s.át hại mạng người.”

 

“Kiếp này, để ngăn cản hai người đến với nhau, cô ta đã ra tay với Ám Ẩn…”

 

“Người không còn nhiều thời gian đâu, phải nhanh chóng quay về dương gian, Ám Ẩn, ngài ấy đang gặp nguy hiểm.”

 

Tôi ngẩn người. Nhưng dựa vào cuộc điện thoại mà nữ qu.ỷ kia gọi trước đó, tôi biết lời ông lão nói là thật.

 

Trên đường trở về tẩm cung, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu trong bụng, đến trước cửa thì ngất đi.

 

Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường của Ám Ẩn, bên cạnh còn có một bà lão lạ mặt.

 

“Chúc mừng, chúc mừng, phu nhân có thai rồi.”

 

Nói xong, bà ấy rời đi, còn không quên dặn dò Ám Ẩn vài câu, nào là tôi phải giữ gìn sức khỏe, uống thuốc dưỡng thai, chăm sóc bản thân…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-9.html.]

Nhưng sau đó, Ám Ẩn đi cùng bà ấy ra ngoài, rồi biệt tăm biệt tích.

 

Tôi muốn đi tìm anh ấy, nhưng nha hoàn đứng canh ngoài cửa nói Ám Ẩn đã dặn không cho tôi rời khỏi phòng.

 

Tôi càng lúc càng lo lắng. Vì tôi biết rõ, tôi không thể nào có thai được.

 

Chúng tôi mới gần gũi nhau có hai ngày, sao có thể mang th.ai được? Cả năm qua, tôi sống buông thả, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ  tôi chỉ có mình anh ấy.

 

Tôi bảo nha hoàn ra ngoài tìm Ám Ẩn, nói tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy.

 

Hai ngày trôi qua, tôi không thấy bất kì bóng dáng nào, chứ đừng nói đến Ám Ẩn.

 

Nha hoàn bảo, dạo gần đây Ám Ẩn không có mặt ở Âm phủ, bảo tôi cứ chờ thêm.

 

Nhưng tôi… không thể chờ thêm nữa. Tôi phát hiện bụng mình đã lớn hơn so với hai hôm trước.

 

Một dự cảm cực kỳ xấu ập tới.

 

Tôi bắt đầu tuyệt thực, đến nước cũng không uống. Nhưng bụng vẫn cứ ngày càng to ra.

 

Cho tới khi tôi đói đến mức ngất xỉu, trong mơ hồ, tôi thấy Ám Ẩn lo lắng ôm chặt lấy tôi.

 

Lúc tỉnh lại, anh ấy đang ngồi cạnh giường, mặt lạnh như băng, sắc tím xám phủ đầy trông như quả cà bị sương muối dập héo.

 

Chỉ sau hai ngày không gặp, râu ria mồm xoàm, gương mặt gầy rộc đi trông thấy.

 

“Mộ Nhiễm, em thật sự muốn ch.ết vậy sao? Muốn bỏ anh lại nơi Âm phủ này một mình như thế à?”

 

Nói rồi, anh ấy cúi người bế tôi lên khỏi giường.

 

“Làm gì vậy?”

 

“Dẫn em đến một nơi.”

 

Khi đến Hoàn Dương Cung, tôi mới hiểu ý của anh ấy.

 

Trước mặt tôi là một chiếc gương khổng lồ. Trong gương, xoáy nước xoay tròn không ngừng như một hố sâu vô đáy, chỉ cần chạm vào là lập tức bị hút vào bên trong.

 

“Không phải muốn về dương gian sao? Còn ngây ra đó làm gì?”

 

Anh ấy không nhìn tôi, chỉ quay lưng lại, tấm áo choàng đen phủ xuống, bóng lưng ấy rất cô đơn, cô đơn đến thắt lòng.

 

Bất ngờ, chiếc gương sau lưng tôi phát ra lực hút cực mạnh, xoáy nước càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh.

 

Trong tích tắc tôi bị cuốn vào đó, hình bóng Ám Ẩn ngày càng xa dần khỏi tầm mắt.

 

Tôi muốn gọi anh ấy, nhưng không thể.

 

Tôi phải đi. Tôi còn việc rất quan trọng phải làm.

 

“Ám Ẩn, chờ em trở lại.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận