5.
Vòng vèo mãi trong âm phủ, trông cứ như khách sạn cao cấp, cuối cùng tôi cũng tìm được đến tẩm cung Ám Ẩn.
Ngoài cửa có một hầu ma đang cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, hình như không để ý đến tôi. Tôi cúi đầu nhìn qua, thấy màn hình hiện cảnh ban nãy tôi trong buổi livestream của Hắc Bạch Vô Thường. Không phải phát lại, mà là bản cut nhanh của blogger ma nào đó, còn lồng cả bình luận:
“Vợ Diêm Vương livestream vả mặt tiểu tam, tuyên bố bắt Diêm Vương bỏ vợ bé.”
Tôi nhức hết cả đầu. Giờ thì tôi hiểu cảm giác của mấy minh tinh trên đó rồi đám editor mạng này đúng là biết thêm mắm dặm muối. Chẳng bằng cứ bảo là tôi trực tiếp động tay đánh tiểu tam luôn có phải hay hơn không?
Cửa không khóa, tôi mặc kệ hầu ma ngoài kia, thẳng tay đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào đã thấy Ám Ẩn nằm rạp trên thảm yoga hít đất. Anh ấy mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, vóc người cao ráo, thân hình rắn chắc, từng đường cơ bắp rõ ràng, nhất là bờ vai rộng thêm cơ n.gực , cơ bụng săn chắc khiến người ta vừa nhìn đã thấy… thật phấn khích.
Tên này… sao sau khi ch.ết dáng người còn đẹp hơn cả khi sống vậy?
“Đến rồi.”
Dường như Ám Ẩn chẳng hề bất ngờ vì tôi xuất hiện, cứ như đã đoán trước từ lâu.
“Tôi bao giờ thì được về lại dương gian?”
“Gấp đến mức thế cơ à? Muốn về tìm mấy gã tình mới của em sao?”
Hít đất gì mà hắn chẳng hề thở dốc, nói chuyện vẫn bình thường như không. Nhưng câu đó… rành rành là đang ghen.
Khó nghe thật. Gì mà tình mới chứ? Toàn mấy cục cưng của tôi thôi!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:
“Ẩn ca ca, muội vào được không?”
Nghe giọng tiểu tam, tôi lập tức cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Tôi cúi xuống kéo tay Ám Ẩn dậy rồi lôi sềnh sệch anh ấy về phía giường. Ám Ẩn hơi khựng lại một chút, rồi ngoan ngoãn đi theo.
Cửa mở.
Tôi ngồi bên Ám Ẩn, đầu tựa lên vai, còn chủ động kéo tay anh ấy.
“Chồng ơi, em nhớ anh quá.”
“Mới xa anh có vài phút mà cứ như đã mấy thế kỷ trôi qua vậy.”
Mặt Ám Ẩn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt sâu thẳm kia lại đang ẩn ý nhìn tôi.
Tôi quay đầu liếc sang, tiểu tam đứng đấy, cô ta giận đến biến sắc, không kiểm soát nổi biểu cảm nữa.
Thấy Ám Ẩn định nhìn sang, tôi vội giơ tay chắn tầm mắt, không để anh ấy nhìn thấy ả kia.
“Ẩn ca ca, cô ta vừa gây chuyện lớn, chẳng lẽ huynh không muốn biết sao?”
“Ra ngoài.”
Tôi làm bộ định đứng dậy, thì lại bị Ám Ẩn kéo eo, giữ lại.
“Không phải bảo em đi.”
Tiểu tam nữ qu.ỷ bắt đầu rơm rớm nước mắt, nhưng tôi nhanh hơn, đã nghẹn ngào trước:
“Hu hu ~ em tưởng anh muốn đuổi em…”
“Ra ngoài. Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.”
Tôi lén liếc sang, gương mặt tiểu tam đen kịt như nhọ nồi. Ả vừa khóc vừa lê lết bay khỏi phòng.
Cuối cùng, tôi cũng thở phào một hơi.
Phải nói, vả mặt tiểu tam tôi là dân chuyên đấy.
Cướp người với loại trà xanh cao cấp như ả? Xời quá dễ!
Nhưng mà… hình như nãy giờ tôi bị Ám Ẩn lợi dụng thì phải?
6.
Chỉ cần nghĩ đến việc cái tên này sau khi ch.ết còn muốn cùng tiểu tam sống mãi bên nhau dưới âm phủ, tôi tức gan cũng sắp nổ đây này.
Tiểu tam đi rồi, tôi cũng chẳng buồn giả vờ nữa, lập tức gỡ tay Ám Ẩn khỏi eo mình.
Tôi còn chùi tay vào người, miệng lẩm bẩm:
“Xúi quẩy, buồn nôn.”
Một năm qua, đôi cẩu nam nữ này sống phè phỡn nhàn nhã ở địa phủ, còn tôi ở dương thế sống vật vờ như cái x.ác không hồn.
Hừ, ở trần gian đã là kẻ ngoại tình, xuống âm phủ vẫn không biết liêm sỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-4.html.]
Bỗng, tay tôi bị Ám Ẩn nắm chặt.
“Mộ Nhiễm, anh không dơ bẩn… đừng lau.”
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ấy cúi xuống, môi khẽ chạm vào tôi, hơi thở dồn dập áp sát.
Môi lướt qua môi, hơi thở phả lên da, nhịp tim tôi trong nháy mắt rối loạn.
Ám Ẩn tách ra một chút, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm nhìn tôi. Rồi bất chợt, anh ấy tựa đầu lên vai tôi, thì thầm:
“Mộ Nhiễm… em tin anh, được không?”
Anh ấy nắm lấy tay tôi, đặt lên má mình.
“Mộ Nhiễm, em tin anh đi, tin anh…”
Bỗng nhiên ánh đèn trong phòng vỡ vụn, giường bắt đầu rung chuyển, cả căn phòng như sắp sụp đổ.
Tôi hét lên bảo Ám Ẩn dừng lại, nhưng anh ấy không hề nghe thấy, mắt đỏ như m.áu, tay siết chặt, gân xanh nổi khắp cánh tay.
Đúng lúc đó, cửa mở. Một ông lão tóc trắng bạc phơ bước vào.
Ông ấy rút ra một ống tiêm trong suốt, tiêm vào tay Ám Ẩn. Dòng chất lỏng trắng từ từ chảy vào m.áu.
Từ từ, giường không rung nữa, ánh đèn trở lại bình thường, Ám Ẩn cũng thiếp đi.
Tôi nhìn ông lão định rời đi, bèn hỏi:
“Anh ấy bị sao vậy?”
Ông lão dừng lại, quay đầu nhìn tôi. Tóc bạc rối tung, râu dài trắng muốt che gần hết gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt đầy nếp nhăn.
“Phu nhân, lại gặp nhau rồi.”
“Điều tôi sắp nói có thể phu nhân sẽ không tin, nhưng là do chính phu nhân dặn tôi phải nói.”
Ám Ẩn là con trai Diêm Vương.
Còn phu nhân… đã cùng ngài ấy trải qua ba kiếp:
Kiếp đầu tiên, phu nhân là sư phụ ngài ấy.
Kiếp thứ hai, hai người là người yêu.
Kiếp thứ ba, cũng là người yêu.
Ở kiếp trước, hai người sống đến đầu bạc răng long.
Nhưng ở kiếp này, ngài ấy lại tự s.át, để phu nhân lại một mình.
Chính phu nhân từng dặn tôi:
‘Dù thế nào… cũng phải tin ngài ấy.’
Tôi: “?!!!”
“Lão chỉ biết đến đó.”
“ Ngài ấy hiện giờ bị trầm cảm rất nặng.”
“ Từ lúc trở lại địa phủ, tính tình hoàn toàn thay đổi.”
“Phu nhân… xin phu nhân đừng chọc giận ngài ấy nữa.”
“Nếu lại phát bệnh… lão e là không cứu được đâu.”
Ông lão rời đi, để lại tôi ngồi cạnh giường, nhìn Ám Ẩn say ngủ.
Ám Ẩn khi ngủ lại vô cùng ngoan ngoãn, chỉ là lông mày khẽ nhíu như gặp ác mộng.
Tôi giơ tay định vuốt phẳng thì bị anh ấy chộp lấy cổ tay, kéo vào lòng.
“Mộ Nhiễm… anh thật sự không bẩn… không bẩn đâu…”
Một năm trời kiềm nén, cảm xúc trong tôi vỡ oà.
Suốt thời gian ấy, tôi sống buông thả, chỉ để không phải nhớ đến Ám Ẩn.
Đêm về, tôi thường đứng trước cửa sổ nhìn trăng sáng. Ánh trăng chiếu xuống chân, nhưng lòng tôi lại trôi dạt phương nào.
Không biết bao nhiêu lần, tôi muốn nhảy xuống, muốn bước theo anh ấy rời đi.
Nhưng tôi sợ…
Tôi sợ mình đến rồi, Ám Ẩn lại không cần tôi nữa.
Anh ấy lúc sống thì cùng người khác t.ự t.ử.
Ch.ết rồi lại chôn chung một mộ.
Vậy nếu tôi cũng ch.ết… x.ác tôi chôn đâu?
Linh hồn tôi sẽ bay về phương nào?