Cô Vợ Ba Kiếp Của Diêm Vương

Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

 

Từ chuyện tối qua, tôi phát hiện không thể nhắc đến quá khứ của Ám Ẩn và Tiểu Tam.

 

Điều này chỉ càng khẳng định, Tiểu Tam chắc chắn liên quan đến cái ch.ết của anh ấy.

 

Ám Ẩn tỉnh dậy, cứ bám lấy tôi không rời.

 

“Anh không đi tuần tra sao?”

 

“Lát nữa đi.”

 

Nghĩ đến những gì nghe được hôm qua, tôi chủ động vòng tay ôm cổ Ám Ẩn, hôn lên đôi môi mềm mại của anh ấy.

 

Linh lực vừa đầy, tôi buông ra, không ngờ anh ấy lại cau mày, tay nâng cằm tôi lên:

 

“Em muốn cái gì thì cứ nói, không cần vụng trộm.” Anh ấy cúi đầu hôn tôi, “Phải nói: chồng ơi, em có thể hôn anh không?”

 

“Có thể.”

 

Tôi nhìn Ám Ẩn tự hỏi tự trả lời, kế đó chạm môi vào môi tôi.

 

Thấy tôi không động đậy, anh ấy luồn tay ra sau gáy tôi, hôn đến khi môi tôi đau nhói mới buông ra.

 

“Vợ à, cảm ơn em.”

 

Tên này, lúc nào trở nên biết nói lời ngọt ngào như vậy chứ?

 

Chạng vạng, tôi đã sớm đến phòng Tiểu Tam chờ cô ta.

 

Không bao lâu sau, cô ta trở về, tay xách đầy túi hiệu, tiện tay vứt hết xuống đất.

 

Cởi đôi giày cao gót, cô ta lấy điện thoại gọi:

 

“Bên quan tài của tôi, tăng thêm nhân lực.”

 

“Còn nữa, nhanh lên một chút.”

 

“Cho các ngươi một tuần rồi, bảo tôi không giục mà được sao?

 

“Không làm được thì cả đám cút hết đi.”

 

Dứt lời, cô ta hung hăng ném chiếc điện thoại trị giá một trăm triệu minh tệ vào tường. Nhìn nó vỡ tan, tôi giận không thôi, đó là tiền do Ám Ẩn nhà tôi vất vả kiếm được, dựa vào đâu mà cô ta muốn đập là đập?

 

Kế tiếp, cô ta bắt đầu tắm rửa thay đồ, tôi lười nhìn, bèn lướt ra ngoài.

 

Không sai, Tiểu Tam quả nhiên đang âm mưu điều gì đó, mà còn liên quan đến Ám Ẩn nữa.

 

Về lại tẩm điện, tôi lấy chiếc điện thoại mới mua hôm qua ra, gọi cho bạn thân.

 

Lần đầu vừa kết nối, đối phương liền cúp.

 

Không nản, tôi gọi thêm hai lần.

 

Lần thứ ba, cuối cùng cũng nghe máy.

 

“Rốt cuộc mày là ai…”

 

“Là tao.”

 

Ầm

 

Âm thanh vỡ vụn vang lên, rồi rất lâu sau, một giọng run rẩy mới vang lên:

 

“Mày là người hay ma… Tao nói cho mày biết, tao có gương chiếu yêu…”

 

“Thì soi lại bản thân mày đi, đồ chó con!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-8.html.]

 

Biệt danh đó, chỉ có tôi và bạn thân biết.

 

Ngày ấy, tôi bị bắt nạt, là cô ấy liều mạng đuổi hết bọn người đó đi.

 

Cuối cùng, vì bọn chúng quá đông, hai đứa vẫn bị đánh bầm dập.

 

Tối hôm đó, chúng tôi như hai chú chó nhỏ tơi tả ôm nhau nằm bên đường.

 

Không có nước mắt, chỉ có tiếng cười. Bạn thân là người duy nhất tốt với tôi.

 

Là bạn tốt nhất, là chị em thân nhất.

 

Đầu bên kia sững người vài giây.

 

“Mộ Nhiễm… mày còn tâm nguyện chưa thành, nhờ ai đó gọi cho tao phải không?”

 

Nghe cô ấy run rẩy hỏi, tôi bật cười.

 

Dù sao trước mặt tôi, bạn thân luôn là đại tỷ lẫm liệt, nào giống bộ dạng sợ hãi như bây giờ.

 

“Thật sự là mày sao?”

 

“Mày nghĩ sao?”

 

“Mộ Nhiễm, hu hu ~~ Tao nhớ mày quá… Mày bị đi.ên à, vì một tên đàn ông ch.ết rồi mà mày cũng ch.ết theo, mày có bị n.gu không…”

 

Cô ấy cứ thế khóc nức nở. Tôi muốn an ủi cô ấy, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là bạn thân lại nói tôi t.ự s.át.

 

“Cái gì? Mày nói tao tự sá.t?”

 

“Đúng mà! Mày uống thuốc ngủ, rồi đuối nước lúc đang bơi.”

 

Không thể nào! Rõ ràng tôi bị một con thủy qu.ỷ nước ngoài kéo xuống!

 

Vậy kẻ gi.ết tôi… không phải là thủy qu.ỷ sao?

 

“Mọi chuyện rắc rối lắm, tao sẽ từ từ kể… Xác tao còn chứ?”

 

“Còn, hai ngày nữa hỏa táng.”

 

“Giữ lại, lén đem về, chuẩn bị cho tao một cỗ quan tài hoàn chỉnh.”

 

Đột nhiên cửa mở, tôi hoảng hốt tắt máy.

 

Ám Ẩn từ từ lướt vào, cúi người, khẽ hôn lên môi tôi:

 

“Đoán xem anh mua gì cho em?”

 

Hương thơm ngọt lịm thoang thoảng trong không khí, là kẹo, nhưng không phải kẹo hồ lô.

 

Giây tiếp theo, một cây kẹo bông lớn đủ màu hiện ra trước mắt tôi.

 

“Trên đường về thấy có qu.ỷ bán, nên mua. Không thấy hồ lô, đành mua cái này. Không biết em có thích không…”

 

Kẹo còn nóng, tôi l.i.ế.m một cái.

 

Vị ngọt thanh lan tỏa trong miệng.

 

“Ngọt không?”

 

Tôi gật đầu.

 

Bỗng, cằm bị anh ấy nâng lên, cảm giác ấm nóng của môi lại phủ tới  lần này không giống hôn, mà như l.i.ế.m nhẹ, cho đến khi hương vị ngọt lịm tan hết trong miệng, anh ấy mới buông ra.

 

“Ừm, ngọt thật.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận