Cô Vợ Ba Kiếp Của Diêm Vương

Chương 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16.

Một tuần sau.

Hôm nay là ngày tôi và Ám Ẩn tổ chức hôn lễ. Vốn dĩ tôi không muốn làm lớn, nhưng Ám Ẩn suốt ngày dính lấy tôi, không chịu đi làm.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhượng bộ.

Quả đúng như lời bố Ám Ẩn từng nói: "Phải cho con dâu tôi một lễ cưới hoành tráng."

 

Buổi lễ được phát trực tiếp, toàn bộ mười bốn tỷ m.a q.uỷ âm phủ đều online chờ xem chúng tôi kết hôn.

Vì âm phủ trải rộng khắp toàn cầu, nhiều nơi xa xôi không thể đến dự, chỉ có thể mời những linh hồn ở những nước gần đây.

Dù là nhân gian hay âm phủ, tổ chức đám cưới đều mệt như nhau.

Chỉ riêng váy cưới thôi, hôm nay tôi đã thay không dưới mười bộ.

Bố Ám Ẩn nói:

"Con dâu của tôi, nhất định phải mặc đủ váy cưới của từng quốc gia mới được!"

 

Chuyện đó còn tạm chấp nhận, nhưng trong lúc tôi và Ám Ẩn bận rộn tiếp khách, bố chồng lại cầm chiếc điện thoại trong suốt, lơ lửng trên không, vừa livetream vừa nói:

 

 "Hôm nay là hôn lễ của con trai tôi, cảm ơn mọi người đã đến ủng hộ! Đừng quên chia sẻ livestream cho người thân bạn bè nhé!"

 "Mười bốn tỷ người đang online, cái sao đỏ phía trên kia ít nhất cũng phải được bấm đủ mười bốn tỷ lần nha!"

 “Cảm ơn đại ca đã tặng Mũi tên xuyên mây! Cảm ơn chị đại giàu có đã b.ắ.n luôn mười mũi liền nha!

 

“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Nhân tiện đây, tôi cũng tiết lộ luôn một nghề tay trái của mình.”

 

“Hiện tại tôi đang phụ trách quản lý địa phủ nước ngoài, nếu sau này ai có nhu cầu, tìm tôi order hàng nha, toàn bộ ưu đãi từ 10% trở lên đó!”

 

Xem xong màn livestream đỉnh cao của bố chồng, tôi chỉ biết âm thầm tặng bố chồng một cái 666 thật to (đỉnh của chóp) trong lòng.

 

Ám Ẩn bên cạnh ngán ngẩm nói:

“Bố mà đã lên cơn, thì hâm hâm vậy đấy.”

 

Ơ kìa! Ai lại đi gọi bố mình là “hâm” bao giờ, cùng lắm cũng chỉ là “ngố ngố” thôi chứ?

 

Đám cưới náo nhiệt vô cùng, tôi còn nhận được rất nhiều tiền mừng âm phủ.

Không chỉ thế, toàn bộ số tiền âm phủ mà bố Ám Ẩn livestream được hôm nay cũng đều chuyển hết cho tôi.

 

Tối đó, khi nằm trên giường, tôi vẫn còn đang do dự có nên nhận số tiền đó không.

Một cánh tay từ phía sau vòng qua eo tôi, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng.

 

“Làm sao vậy?”

“Chồng à, anh nói xem, số tiền bố đưa cho mình… em có nên nhận không?”

 

Nghĩ đến cảnh hôm nay bố chồng vất vả cả ngày bán mạng livestream, thật sự tôi ái ngại không nỡ nhận tiền.

Cổ tôi bỗng ấm lên. Vừa quay đầu lại, môi đã bị Ám Ẩn khẽ hôn.

Nụ hôn dịu dàng, dần dần mất kiểm xoát.

Tôi bị hôn đến nỗi thở hổn hển, khe khẽ nói:

“Rốt cuộc có nhận không đây?”

“Em vừa gọi anh là gì?”

 

Tôi nghiêm túc nhớ lại, câu trước tôi nói là:

“Chồng à, anh nói xem, số tiền bố đưa cho mình… em có nên nhận không?”

 

Ngay lập tức, anh ấy lại cúi xuống hôn, từ môi lướt xuống, tay đã lần vào cổ áo, mắt tràn ngập khao khát, giọng trầm khàn thì thầm bên tai:

“Anh thích em gọi như vậy… vợ à.”

 

Nhìn bàn tay Ám Ẩn đang chạm tới…

“Đợi đã.” Tôi đỏ bừng cả mặt, cố gắng ngăn anh ấy lại, “Còn em bé trong bụng mà…”

 

Ánh mắt Ám Ẩn lúc này không thể dùng lời để tả, tôi biết đêm nay… chắc chắn không thoát.

 

Thôi thì…

 

“Nhẹ thôi nhé.”

“Vâng, bảo bối của anh.”

 

 

 

17.

 

Nửa tháng sau, bụng tôi đã to chẳng khác gì người mang thai năm tháng.

Bố Ám Ẩn nói, thai kỳ của tôi kéo dài đúng một năm, có nghĩa là chỉ còn mười lăm ngày nữa là tôi sinh con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-12.html.]

 

Bố chồng giúp tôi đặt mua một đống đồ dùng cho em bé.

 

“Con dâu, con có định quay lại dương gian nữa không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, bố chồng đã đặt mấy món đồ trẻ em lên bàn, thở dài tâm sự:

 

 “Con dâu, mong con đừng giận bố nhiều lời… bố thật sự không muốn thấy con trai mình cứ mãi chờ đợi như thế. Bố xót lắm!”

 

 “Mỗi lần con đầu thai một kiếp, nó lại bắt đầu chờ con từ đầu. Dù chỉ là mấy chục năm, nhưng với nó mà nói, đó là mấy kiếp người.”

 “Trong thời gian ấy, nó chỉ dám lén lút đến nhìn con một chút.”

“Bố bảo nó cứ mạnh dạn lên, nhưng nó nói: ‘ cô giáo Mộ từng nói, tình yêu cướp lấy rồi cũng chẳng phải yêu, con muốn từng bước bước vào tim cô ấy. Nếu đi sai một bước, cô ấy yêu người khác, thì con lại đợi thêm mấy chục năm nữa.’

 “Bố biết mình nói vậy là vượt giới hạn… nhưng mà…”

 

Tôi cầm lấy mấy bộ quần áo trẻ em với đủ màu sắc trên bàn, nhẹ nhàng đáp:

 

“Bố… từ giờ, con sẽ không rời đi nữa.”

 

Tôi không muốn Ám Ẩn cứ mãi đợi tôi từ kiếp này qua đến kiếp khác.

Cứ hết đời này đến đời khác, lại phải tìm tôi, lại phải yêu lại từ đầu.

Anh ấy quá si tình, đến mức khiến tôi sợ hãi, sợ rằng nếu kiếp sau tôi yêu một người khác, anh ấy sẽ lập tức sụp đổ, phát đi.ên.

 

Tôi không biết kiếp đầu tiên vì sao anh ấy lại yêu tôi, nhưng tôi biết chắc một điều, Ám Ẩn thật lòng yêu tôi.

 

Tối đó, Ám Ẩn dẫn tôi đi đến tầng thứ mười tám của địa ngục.

Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, và đúng như tên gọi, là địa ngục thực sự, chẳng khác nào khu ổ chuột phiên bản chân thực nhất.

Khắp nơi dơ bẩn hỗn loạn, la liệt những linh hồn tàn tật, c.ụt tay cụ.t chân.

 

Tôi sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay Ám Ẩn.

Anh ấy thấy tôi sợ, liền vòng tay ôm lấy eo tôi, trấn an:

 

“Đừng sợ, có anh ở đây.”

“Ừm…”

 

Cho đến khi đi tới một phòng giam, tôi nhìn thấy một linh hồn đang bò rạp trong đó.

Cơ thể cô ta đang phát sáng, từng chút từng chút một tan biến.

 

“Cô ấy đến rồi.”

 

Linh hồn đang nằm dưới đất chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc ấy, tôi suýt nữa bị dọa đến hồn bay phách lạc, người kia chính là nữ qu.ỷ Tiểu Tam!

Chỉ là giờ đây gương mặt cô ta kinh dị vô cùng.

 

“Anh Ẩn… chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ anh chưa từng có chút tình cảm nào với em sao?”

 

Rầm!

Cửa ngục mở tung.

 

Ám Ẩn bước vào, không biết thì thầm điều gì bên tai cô ta.

Chỉ thấy nữ qu.ỷ kia lập tức sợ hãi quỳ xuống, dập đầu van xin tôi:

 

“Chị… xin lỗi chị… em không nên gi.ết chị, càng không nên giành giật anh Ẩn với chị…”

 

Tôi chẳng buồn nhìn cô ta, ánh mắt lại bị thu hút bởi ngọn lửa bùng cháy trong tay Ám Ẩn.

 

“Chồng… em đau bụng quá…”

 

Gần như ngay lập tức, ngọn lửa trong tay anh ấy tắt ngấm.

Không còn lơ lửng bay nữa, Ám Ẩn hoảng hốt bế tôi lên chạy vội ra ngoài.

 

Cánh cửa phía sau tự động khóa lại.

Trong khoảnh khắc ấy, nữ qu.ỷ Tiểu Tam đột nhiên điên loạn phá lên cười.

Tiếng cười đi.ên dại vang vọng khắp tầng mười tám địa ngục.

 

Cô ta dùng chút linh lực cuối cùng, gào lên oán niệm đã tích tụ suốt ba kiếp.

Sau đó, thân ảnh hóa thành muôn ngàn vì sao, tan biến vào bóng tối nơi ngục thẳm.

 

Cuối cùng, cô ta cũng hiểumình đã thua ở đâu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận