Ngoại truyện
1.
Kiếp đó.
Là lần đầu tiên tôi gặp Mộ Nhiễm.
Vì tôi quá nghịch ngợm, bố thay bao nhiêu giáo viên cũng không thể quản nổi.
Cho đến khi cô ấy đến, tôi lại càng thêm vô phép, làm càn chẳng chút kiêng dè.
Nhưng Mộ Nhiễm không giống những người khác.
Ngoài những lời giảng trên lớp, cô ấy hầu như không nói gì thêm.
Về sau, bố nói với tôi:
“Cô giáo của con… là người muốn ch.ết. Là cái ch.ết kiểu hồn bay phách tán ấy.”
Từ giây phút đó, tôi chẳng dám nghịch ngợm nữa.
Tôi bắt đầu chăm chỉ học hành, nghiêm túc nghe giảng.
Mùa hoa anh đào nở rộ trong thư viện, tôi thấy Mộ Nhiễm ngồi dưới gốc anh đào, ngơ ngẩn.
Tôi lặng lẽ bước đến, ngồi cạnh cô ấy, cũng im lặng ngắm nhìn.
“Cô ơi… sao cô lại muốn ch.ết?”
“Vì không ai thương tôi, cũng chẳng ai nhớ đến tôi.”
Tôi sững sờ.
Không ngờ Mộ Nhiễm lại nói ra nỗi lòng sâu kín ấy với tôi.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn…
Là tôi lại thấy đau lòng vì cô ấy.
“Ai nói vậy… Em sẽ nhớ cô.”
Mộ Nhiễm quay sang nhìn tôi.
Tôi nói tiếp:
“Em sẽ luôn nhớ cô.”
Mộ Nhiễm không giống bất kỳ ai trước đó.
Không vì tôi học dở mà bỏ rơi tôi, cũng không mách bố vì tôi nghịch ngợm.
Từ hôm đó, dường như Mộ Nhiễm đã thay đổi.
Trở nên vui vẻ, rạng rỡ hơn, thậm chí… tôi còn thấy cô ấy mỉm cười.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mộ Nhiễm cười.
Rất đẹp.
Rồi một ngày, Mộ Nhiễm xin bố tôi đi đầu thai.
Hôm cô ấy uống canh Mạnh Bà, tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
Lúc đó, tôi đã biết rồi.
Tôi đã thích cô ấy mất rồi.
Dù chẳng dám chắc đó có phải là yêu…
Tôi quyết định đi theo Mộ Nhiễm đến nhân gian.
2.
Tôi không giống Mộ Nhiễm.
Tôi mang ký ức theo mà đi tìm người.
Tôi là con trai của Diêm Vương, canh Mạnh Bà chẳng thể khiến tôi quên.
Vì bám theo cô ấy nên đầu thai chậm một chút, nhưng ở kiếp này, chúng tôi là thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ, Mộ Nhiễm còn nghịch hơn cả tôi ngày trước.
Nhưng… đáng yêu lắm.
Gương mặt tròn tròn, dễ thương muốn xỉu.
Đến năm lớp 12, Mộ Nhiễm tỏ tình với tôi.
Cô ấy không biết đâu, lúc ấy tôi đã vui đến mức nào.
Từ lúc mười tuổi tôi đã chờ giây phút này, chỉ để đợi đến khi cô ấy vào đại học, tôi sẽ thổ lộ trước.
Ai ngờ Mộ Nhiễm lại chủ động.
Vậy thì tôi cũng chẳng cần khách sáo nữa.
Chúng tôi đính hôn khi còn đang học đại học.
Kết hôn sau khi tốt nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-14.html.]
Kiếp này, chúng tôi không có con.
Vì tôi không muốn chia sẻ cô ấy với bất kỳ ai … kể cả con cũng vậy. Qủa thật tôi rất ích kỉ.
Tôi là Ám Ẩn, thật lòng yêu Mộ Nhiễm.
Từ lần đầu gặp gỡ cô ấy đứng dưới gốc anh đào, đôi mắt ấy trong veo, đáng thươngkhiến người xót xa.
Khi ấy, tôi chỉ có một suy nghĩ:
Tôi muốn ôm Mộ Nhiễm thật chặt vào lòng.
3.
Kiếp trước, chúng tôi sống với nhau đến năm chín mươi chín tuổi.
Rồi sau đó… cô ấy lại đi đầu thai.
Tôi không ngần ngại, tiếp tục đuổi theo cô ấy, cùng cô ấy sang kiếp khác.
Chỉ tiếc… lần này, Mộ Nhiễm đầu thai vào một gia đình nghèo khổ.
Tôi hối hận vô cùng.
Biết thế đã dặn người dưới đó chuẩn bị sẵn cho rồi.
Ở kiếp này, tôi vẫn luôn chờ đợi cô ấy.
Mộ Nhiễm rất dè dặt, còn tôi lại chẳng dám đường đột đến gần, sợ rằng chỉ một chút chủ động, sẽ khiến cô ấy giật mình mà rời xa tôi.
Tôi vốn định đợi thêm một chút.
Đợi đến khi tôi có thể xuất hiện trong đời em một cách tự nhiên nhất, từ từ khiến cô ấy yêu tôi…
Cho đến hôm dự tiệc hôm đó, tôi nhìn thấy Mộ Nhiễm trong bộ váy đỏ rực rỡ.
Dáng hình yêu kiều, quyến rũ mê người.
Cô ấy không hề biết, hôm ấy có biết bao ánh mắt đang dõi theo cô ấy đâu.
Tôi sốt ruột.
Bao nhiêu kế hoạch chuẩn bị từ lâu, chỉ vì một ánh mắt của Mộ Nhiễm liền khiến tôi ném hết ra sau đầu.
Tôi bước đến, chẳng kịp nghĩ gì thêm.
May mà… cô ấy không hề từ chối tôi.
Tôi thật lòng không muốn cứu nữ qu.ỷ kia.
Nhưng đó là di nguyện của mẹ tôi để lại, là điều tôi không thể quên.
Chỉ tiếc rằng, cứu cô ta rồi…lại đồng nghĩa với việc, tôi và Mộ Nhiễm…kiếp này phải chia ly.
Vậy mà… sau tất cả những chuyện cô ta làm ra, Mộ Nhiễm vẫn chọn tin tôi, tin vô điều kiện.
Mộ Nhiễm, cô ấy đã khiến tôi…một lần nữa, yêu cô ấy say đắm.
4.
Chúng tôi vốn chẳng thuộc cùng một thế giới.
Vậy mà lại quen nhau, hiểu nhau.
Mộ Nhiễm mang đến cho tôi nỗi bi thương của hoa bỉ ngạn, nhưng cũng là ánh mặt trời ấm áp như những cánh hoa hướng dương đang nở.
Sau này, tôi không còn thao thức vì sợ cô ấy sẽ bỏ lại tôi mà đi nữa.
Không còn lo lắng, bất an, đau đáu về tương lai nữa.
Mọi khát khao trong tôi, từ đầu đến cuối, chỉ gói gọn trong hai chữ: Mộ Nhiễm.
Có cô ấy, thật tốt biết bao.
5.
Góc nhìn nữ chính:
Biết nói sao nhỉ…
Kiếp trước, canh Mạnh Bà tôi chỉ nhấp một ngụm.
Không biết là canh hết hạn sử dụng hay do lòng tôi không đành quên anh ấy.
Giữa đường, tôi nhớ lại tất cả.
Ám Ẩn, phải làm sao đây?
Anh ấy lại âm thầm dõi theo tôi, còn tôi vẫn như mọi khi… rực rỡ ánh sáng.
Vậy thì, kiếp này nhé…
Đổi lại để tôi là người yêu anh ấy nhiều hơn một chút!
Hoàn toàn văn.