Cô Vợ Ba Kiếp Của Diêm Vương

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11.

 

Hai ngày nay, Ám Ẩn bận rộn tuần tra âm phủ. Dù sao, bây giờ anh ấy là Diêm Vương, phải đi làm, phải nuôi gia đình, còn phải nuôi cả tôi nữa.

 

Tôi nhàn rỗi quá đỗi, liền dạo bước quanh âm phủ một vòng.

 

Nói không ngoa, nơi này thật sự không thiếu thứ gì, phàm là thứ dương gian có, chốn này cũng đều có.

 

Chỉ là, không có mặt trời.

 

Nhưng bù lại, khắp nơi đều rực sáng, mỗi bước chân tôi đi qua, sẽ có một ngọn hải đăng mọc lên tỏa sáng rọi đường.

 

Vừa đặt chân đến trung tâm thương mại, cửa còn chưa kịp đẩy ra, đã có một nhân viên m.a từ bên trong nhiệt tình lướt đến đón:

 

“Chào mừng Diêm Vương phu nhân.”

 

Vừa bước vào, mọi nhân viên và khách vãng lai, nam qu.ỷ nữ qu.ỷ đều đồng loạt cúi mình cất tiếng:

 

“Diêm Vương phu nhân vạn an.”

 

Tôi gượng gạo gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thán  địa vị này, có khác gì hoàng hậu ở dương gian đâu chứ!

 

Vừa xoay người, ánh mắt tôi liền bị một cửa hàng điện thoại hấp dẫn.

 

Ngoài biển quảng cáo viết rõ: “Chiếc điện thoại có thể gọi về dương gian.”

 

Chỉ một câu đó thôi đã lập tức thu hút tôi,  tôi ba chân bốn cẳng vội vàng lướt đến.

 

Quản lý tiệm là một hồn ma, trịnh trọng nghênh đón, nhân viên càng nhiệt tình hơn, bày ra hàng loạt mẫu điện thoại mới nhất trước mặt tôi.

 

Tôi bán tín bán nghi:

 

“Cái này thật sự có thể gọi về dương gian sao?”

 

“Diêm Vương phu nhân, người có thể thử.”

 

Tôi lập tức nhập số điện thoại của bạn thân.

 

Bên kia bắt máy ngay.

 

“Alo? … Sao im thế? … Vậy tôi cúp đây.”

 

Tiếng giận dữ quen thuộc vang lên sau đó điện thoại bị thô bạo cúp mất, âm thanh gào thét ấy vẫn còn vang vọng bên tai, không thể nào giả được.

 

Nhìn giá tiền ghi trên bảng, tôi giật nảy người:

 

Một trăm triệu?!

 

“Đây là tiền gì vậy?”

 

“Hồi bẩm phu nhân, là minh tệ. Người cứ lấy đi, bọn tiểu nhân sẽ trừ thẳng vào tài khoản của Diêm Vương là được.”

 

Việc này… có phải hơi không thỏa đáng?

 

Thôi thì… đợi lần tới nhờ bạn thân đốt thêm ít minh tệ cho, dù sao Ám Ẩn kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.

 

Của cho không, không lấy thì phí.

 

Trên đường cầm điện thoại về, tôi tình cờ bắt gặp nữ qu.ỷ Tiểu Tam lén lút lướt xuống tầng hai âm phủ.

 

Tò mò trỗi dậy, tôi bèn âm thầm bám theo.

 

Tối qua, Ám Ẩn từng nói với tôi hôn môi nhiều sẽ giúp tăng cường linh lực, pháp thuật cũng mạnh lên, đến cả xuyên tường, ẩn thân cũng làm được.

 

May thay, tối qua hôn khá lâu, giờ tôi đang tràn đầy linh lực.

 

Có chồng là Diêm Vương thật tốt, chuyện gì cũng có thể đi cửa sau.

 

Linh lực này đâu phải ai cũng có, những kỹ năng như xuyên tường tàng hình, nếu không tu luyện một năm rưỡi cũng đừng mơ có được. Còn tôi chỉ cần hôn là đủ.

 

Giờ không những bay nhanh, mà còn có thể tàng hình luôn này.

 

Chỉ thấy Tiểu Tam dừng lại ở cuối hành lang, sau đó mở cửa bước vào.

 

Tôi liền xuyên tường mà vào theo.

 

Vừa vào phòng, giọng nói đầy giận dữ của Tiểu Tam vang lên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-7.html.]

“Mấy người nhanh tay lên một chút! Cô ta đã kết âm hôn với Ám Ẩn rồi.”

 

“Tôi cho anh một tuần. Nếu còn không xong, tôi sẽ kéo anh xuống mười tám tầng địa ngục đấy.”

 

“Còn nữa, cái mộ của tôi với anh ấy, không ai động vào chứ?”

 

“Được, tôi chờ tin tốt của anh.”

 

Điện thoại bị cúp, giọng bên kia là đàn ông, nhưng hạ thấp đến mức tôi lại gần cũng chẳng nghe rõ hắn nói gì.

 

Nhưng tôi biết, Tiểu Tam giấu rất nhiều bí mật. Ví như vừa rồi cô ta nói về ngôi mộ, chẳng phải chính là phần mộ chung của cô ta và Ám Ẩn sao?

 

Đúng lúc cô ta gọi cuộc tiếp theo, linh lực của tôi bỗng chốc tụt xuống.

 

Đừng hỏi tôi sao biết  vì tôi nhìn thấy chân mình bắt đầu chớp nháy.

 

Loạng choạng chạy về phía cửa, trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi kịp thoát ra ngoài.

 

Dốc cạn linh lực, tôi bay về tẩm điện của Ám Ẩn.

 

Tiểu nha hoàn thấy tôi liền mở cửa.

 

Tôi lập tức lao vào, nhìn thấy Ám Ẩn đang nằm trên giường chơi điện thoại liền nhào lên.

 

Đôi môi ấm áp bị tôi mạnh mẽ chiếm giữ, để hấp thu linh lực nhiều hơn, tôi còn cạy mở môi anh, tham lam hút lấy hơi thở ngọt ngào kia.

 

Có lẽ bị hành động của tôi làm giật mình, anh ấy buông điện thoại, ôm eo tôi cuồng nhiệt đáp lại.

 

Cho đến khi linh lực trong tôi đầy ắp, tôi mới cau mày muốn đẩy ra.

 

Không ngờ Ám Ẩn lại đen mặt nhìn tôi, tay bóp nhẹ miệng tôi:

 

“Ăn no uống đủ rồi liền bỏ mặc anh?”

 

Tôi nắm tay Ám Ẩn, đan chặt mười ngón với nhau, khiến anh ấy hơi sững lại.

 

“Em hỏi anh một chuyện.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Anh bỏ tiểu tam kia đi.”

 

Anh ấy cúi đầu, cười khẽ một tiếng, khẽ hôn bên tai tôi:

 

“Ghen rồi à?”

 

“Anh còn giả vờ hỏi.”

 

“Anh chưa từng lấy cô ta, làm gì có chuyện bỏ?”

 

Nghĩ đến hôm qua Tiểu Tam gọi Ám Ẩn với cái giọng điệu thân mật nổi da gà kia, tôi liền thấy chua xót  trong lòng, quan hệ không sâu, sao gọi được như thế?

 

“Cô ta là do mẹ anh nhặt về, coi như là nghĩa muội. Mẹ anh lúc lâm chung dặn anh phải chăm sóc cô ta, ngoài chuyện đó ra, giữa anh và cô ta không có gì cả.”

 

Thì ra là thế…

 

“Vậy… vì sao anh lại tự s.át? Còn ch.ết chung với cô Tiểu Tam kia?”

 

Ám Ẩn bỗng nhíu mày, ôm đầu, lập tức đèn trong phòng vỡ tung, giường cũng bắt đầu rung lắc.

 

Anh ấy lại phát tác rồi.

 

Nghĩ đến lời ông lão từng dặn: tuyệt đối không để Ám Ẩn tái phát.

 

Tôi vội vàng ôm chặt lấy Ám Ẩn, thân thể anh ấy run rẩy, miệng không ngừng lặp lại:

 

“Anh thực sự rất sạch sẽ, Mộ Nhiễm, em phải tin anh… anh thật sự rất sạch…”

 

Tôi không biết anh ấy từng trải qua chuyện gì, nhưng chắc chắn là đã bị tổn thương rất sâu.

 

Trong bóng tối, tôi nâng mặt Ám Ẩn lên, ánh mắt anh ấy đỏ ngầu, dán chặt vào tôi.

 

“Ám Ẩn, em tin anh… đừng nổi giận nữa, anh cứ như vậy… em đau lòng.”

 

Dần dần, giường ngừng lay động, ánh mắt anh ấy cũng trở lại như xưa.

 

Ám Ẩn tựa vào vai tôi, sau đó thiếp đi.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận