Cô Vợ Ba Kiếp Của Diêm Vương

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7.

 

Một năm qua, tôi du lịch khắp thế giới, hẹn hò với rất nhiều người, nói trắng ra, chỉ là tự lừa mình dối người.

 

Khi tận mắt thấy người mình từng yêu sâu đậm cùng người phụ nữ khác quyên sinh, thậm chí sau khi ch.ết còn chôn cùng một quan tài với ả,  tôi hoàn toàn không khóc nổi.

 

Khi con người đau đến ch.ết lặng, trong lòng chỉ còn lại một chữ …tuyệt vọng.

 

Từ trước đến nay, chưa có ai bước vào được trái tim tôi, ngoại trừ Ám Ẩn.

 

Hôm đó trong buổi tiệc, khi Ám Ẩn nói sẽ theo đuổi tôi, tôi thật sự rất vui.

 

Tôi mồ côi, từ nhỏ đến năm mười tám tuổi, đều dựa vào tiền trợ cấp của họ hàng để được đi học như người ta.

 

Người thân đối với tôi rất tốt, mua cho tôi quần áo đẹp, mỗi năm đến sinh nhật đều chuẩn bị bánh kem thật lớn.

 

Cả cái làng ấy, chỉ có tôi là được tổ chức sinh nhật có bánh kem. Cũng vì vậy, từ nhỏ tôi đã bắt đầu thấy nghi ngờ.

 

Sau này tôi lên thành phố học cấp ba, bị bắt nạt.

 

Tôi nhát gan, tính cách mềm yếu, người ta bảo gì tôi cũng răm rắp nghe theo, sai gì làm nấy.

 

Rồi một ngày, đám bạn bắt nạt tôi bỗng nhiên bị trường đuổi học. Từ đó đến lúc tốt nghiệp, tôi không còn thấy bọn chúng nữa.

 

Lên đại học, sinh nhật tôi do bạn bè cùng lớp tổ chức, hội bạn cùng nhau góp tiền mua bánh.

 

Tối về ký túc xá, trước cửa có một chiếc bánh sinh nhật cực kỳ tinh xảo. Tôi vội nhào ra ban công nhìn xuống. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, một bóng người cao lớn vội vã bước ra cổng trường. Khi tôi chạy xuống, người ấy đã biến mất trong màn đêm.

 

Từ hôm đó, tôi bắt đầu mong đợi đến sinh nhật năm sau.

 

Cuối cùng cũng đến. Hôm đó, tôi từ chối hết mọi lời mời, trốn sẵn ở cầu thang ký túc xá.

 

Và rồi tôi thấy anh ấy, người đàn ông cao lớn đem chiếc bánh kem bước đến.

 

Tôi nhìn rõ gương mặt anh ấy: mắt hạnh trong veo, đường nét gương mặt góc cạnh, bờ vai rộng, chân dài, mặc áo khoác gió đen, bước nhanh gấp đôi người thường.

 

Anh ấy dừng trước cửa phòng tôi, đặt bánh xuống, cúi đầu nói khẽ:

 

 “Chúc mừng sinh nhật.”

 

Giọng anh ấy không to, nhưng tôi nghe rất rõ.

 

Đến vội, đi cũng vội vô cùng.

 

Tôi đứng đó, nhìn bóng lưng anh ấy khuất dần, không gọi lại.

 

Từ giây phút đó, tôi biết chính anh ấy là người đã giúp tôi ăn học, là người mỗi năm đều gửi bánh sinh nhật cho tôi.

 

Sau khi tốt nghiệp, trong buổi tiệc, anh ấy trực tiếp bước đến bên tôi.

 

Tôi còn nhớ như in lời anh ấy nói:

 

 “Tôi hai mươi hai tuổi, độc thân, chưa từng yêu ai, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm.”

 “Tôi hy vọng được làm quen với em.”

 

Thề có trời, lúc đó tôi sốc đến suýt rớt cả cằm. Anh ấy nhìn rất trẻ nhưng khí chất lại quá đỗi trưởng thành, vẻ ngoài lạnh lùng, gương mặt tinh xảo.

 

Khi tôi biết tất cả những gì anh ấy đã làm vì mình, tôi không hề vui mừng hay cảm động…mà là sợ.

 

Tôi sợ anh ấy có mục đích, sợ đến lúc nào đó sẽ bắt tôi phải trả giá.

 

Nhưng lúc anh ấy theo đuổi tôi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt.

 

Anh ấy nói:

 

 “Ở bên tôi, em cứ là chính mình mà sống, không cần kiêng dè gì cả.”

 

Anh ấy nói:

 

 “Từ nay về sau, em cứ xem tôi là bố mẹ của em, hãy tin tôi, tôi có thể cho em tình yêu còn nhiều hơn thế.”

 

Anh ấy nói:

 

 “Tôi không cần em đáp lại, chỉ cần em hạnh phúc là đủ.”

 

Anh ấy nói:

 

 “Hoàng hôn đã lặng rồi, lấy anh nhé, Mộ Nhiễm.”

 

Ám Ẩn luôn nghĩ mình đã che dấu rất tốt, giấu giếm bảo vệ tôi.

 

Nhưng anh ấy đâu biết  tôi đã sớm nhận ra anh ấy từ lâu rồi.

 

Mỗi ngày, Ám Ẩn lặng lẽ đứng ở góc tường chờ tôi, đứng cả buổi chiều.

 

Lúc đó tôi cứ nghĩ, chắc tôi và anh ấy có thù oán gì đó, hay là bố mẹ tôi nợ tiền nên anh ấy đến đòi.

 

Giờ tôi mới hiểu, Ám Ẩn không phải đang “rình” tôi  mà là đang chờ tôi.

 

Bánh sinh nhật chỉ là cái cớ. Trợ cấp ăn học cũng chỉ là cái cớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-5.html.]

 

Vì yêu tôi mới làm vậy.

 

Anh ấy thật ngây thơ. Cứ tưởng chỉ có mình anh ấy yêu tôi.

 

Ám Ẩn, em cũng muốn cùng anh trồng hoa nơi âm phủ.

 

Một đóa hoa không bao giờ tàn.

 

8.

 

Lời ông lão kia nói, tôi không hoàn toàn tin, nhưng cũng chẳng phủ nhận.

 

Không ai lại tự nhiên không có lý do đến kể lắm điều như thế.

 

Huống hồ… tôi đã ch.ết, cũng chỉ là một hồn ma, thì phải lừa nhau làm gì?

 

Tôi ngồi cạnh giường canh chừng, chưa bao lâu thì buồn ngủ quá, gục xuống ngủ lúc nào không hay.

 

Lúc tỉnh lại, tôi thấy đôi mắt sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn mình.

 

 “Chắc chắn đây là giấc mơ của anh rồi, Mộ Nhiễm, em lại đến nữa hả?”

 

Nghe vậy, nước mắt tôi bất giác tuôn trào.

 

Thấy tôi khóc, Ám Ẩn cuống cuồng đưa tay lau nước mắt cho tôi.

 

 “Mơ cũng khóc, đúng là nhóc mít ướt mà.”

 

 “Thôi nín đi, anh biến cho em cây kẹo mút nhé!”

 

Nói xong, Ám Ẩn lẩm bẩm gì đó không rõ, rồi đứng dậy nghiêm túc hướng vào không khí:

 

 “Kẹo mút ơi, mau xuất hiện đi, bé ngoan nhà tôi muốn ăn.”

 

Tôi ngồi bên giường nhìn anh ấy làm trò, không nhịn được cười.

 

Đã bao lâu rồi tôi không thấy anh ấy trẻ con như thế?

 

Bỗng Ám Ẩn quay đầu lại, chăm chăm nhìn tôi.

 

 “Mộ Nhiễm, trong mơ… anh hôn em có sao không?”

 

Chưa kịp nói xong, môi anh ấy đã áp xuống.

 

Có lẽ vì những lời ông lão vừa nói, tôi không còn giận anh ấy nữa.

 

Tôi đưa tay ôm lấy gương mặt Ám Ẩn, dịu dàng hôn lại.

 

Nhưng bất ngờ, anh ấy buông tôi ra.

 

Không khí trong phòng bỗng chốc lặng ngắt.

 

Ám Ẩn chớp mắt nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng.

 

 “Em… không phải… Mộ Nhiễm của anh…”

 

Từng chữ ngập ngừng phát ra.

 

Tôi nhẹ nhàng hỏi:

 

 “Vì sao anh lại nói vậy?”

 

Bỗng, anh ấy cúi đầu, đuôi mắt đỏ ửng, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống tấm chăn.

 

 “Cô ấy đã một năm không trả lời anh.”

 “Cô ấy nói anh dơ bẩn, rất rất dơ bẩn.”

 “Cô ấy không cần anh nữa.”

“ Anh mãi mãi không được yêu cô ấy nữa…”

 

Ám Ẩn lặp đi lặp lại, tự trách, tự chối bỏ chính mình.

 

Một năm qua… cả hai chúng tôi đều sống chẳng dễ dàng gì.

 

Tôi ôm lấy anh ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành:

 

 “Cô ấy quay về rồi, đến tìm anh rồi.”

 “Cô ấy cũng nhớ anh.”

 “Cô ấy không thấy anh dơ bẩn chút nào cả.”

 

Ám Ẩn vùi mặt vào hõm cổ tôi, cằm tì lên vai, vẻ mặt như trẻ con tủi thân.

 

 “Mộ Nhiễm… anh nhớ em lắm…”

 

Tôi ôm lấy mặt anh ấy, cúi xuống khẽ hôn.

 

 “Em cũng nhớ anh…”

 “Mình đừng xa nhau nữa, được không?”

 

Anh ấy gật nhẹ, ôm tôi thật chặt vào lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận