Cô Vợ Ba Kiếp Của Diêm Vương

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9.

 

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức.

Âm thanh huyên náo vang vọng khiến tôi không sao chợp mắt nổi.

 

Trên giường bên cạnh, hơi ấm đã sớm tan biến.

Tôi thay đồ rồi lặng lẽ bay về hướng ồn ào ấy.

 

Cuối cùng, dừng lại ở công đường địa phủ.

Bên trong công đường lúc này, một đám nữ qu.ỷ đang đứng chật kín.

 

Thấy tôi đến, họ lập tức vây lấy:

“Diêm Vương phu nhân, xin người làm chủ cho chúng tôi!”

“Trên dương thế, một vợ một chồng, sao xuống đây chồng tôi lại tam thê tứ thiếp?”

“Chúng tôi ngày ngày chăm con, lo cho gia đình, còn phải phục vụ chồng. Vậy mà chồng lại đem tình yêu chia cho nữ q.uỷ khác!”

“Đúng vậy, chúng tôi muốn kiện! Cùng lắm thì ly hôn!”

“Nói văn hoa thì gọi là thiếp, nói trắng ra chính là tiểu tam!”

 

Thôi xong rồi, chẳng phải lần trước tôi livestream xúi bọn họ mấy câu này sao?

 

Nhưng mấy người nói với tôi cũng vô dụng thôi…

Không thấy bạn trai tôi cũng có ‘thiếp’ đấy à?

Nếu tôi mà quản được, người đầu tiên tôi “tiễn” chính là cô ta rồi!

Nhưng mà… tôi cũng bó tay rồi!

 

Đúng lúc ấy, Ám Ẩn xuất hiện trong điện, từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh tôi, không để ý đến ánh nhìn của mọi người mà choàng tay ôm eo tôi.

 

Hít…

 

Ám Ẩn căng thẳng buông tay ra.

 

“Sao vậy?”

 

Tôi đỏ bừng mặt, không muốn trả lời. Nhưng càng thế, anh ấy càng sốt ruột.

 

“Mộ Nhiễm, đừng để anh phải nói lần thứ hai.”

 

Lúc này, gương mặt Ám Ẩn tối sầm lại, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm tôi.

Tôi sợ Ám Ẩn lại phát bệnh, kéo cổ áo anh ấy xuống, khẽ thì thầm bên tai:

 

“Còn không phải tại anh sao.”

 

Ám Ẩn ngẩn ra một chút, sau đó khóe môi cong lên, cúi người nói khẽ bên tai tôi:

“Vậy lần sau... anh sẽ nhẹ hơn một chút.”

 

Anh ấy lại vòng tay ôm eo tôi, rồi nghiêm túc quay sang nhóm nữ qu.ỷ:

“Các người oán trách cũng vô dụng. Ngay cả vợ hợp pháp tôi còn chưa có, các người muốn tôi giúp thế nào?”

 

Đám nữ qu.ỷ nhất loạt cúi đầu, sau đó quỳ rạp xuống:

“Diêm Vương phu nhân, xin người cho chúng tôi công đạo, chúng tôi không muốn sống cảnh tam thê tứ thiếp như vậy nữa!”

“Đúng vậy! Đây chẳng phải chính người đã nói  không thể chấp nhận chồng mình có thiếp sao?”

 

Khoan đã, bà con đừng kéo tôi xuống nước chứ!

“Phu nhân, người xem, tôi đáng thương thế này, ban cho tôi một danh phận được không?”

Lại một câu:

“Phu nhân, đồng ý đi mà, tôi còn con nhỏ phải chăm kìa.”

“Tôi cũng thế, đứa bé nhà tôi còn đang b.ú mẹ!”

 

Một đám nữ qu.ỷ nhao nhao kể khổ, làm tôi thực sự khó xử.

 

Ám Ẩn nhìn ra được, cúi xuống thì thầm:

“Em cứ tạm đồng ý đi, họ sẽ rút lui.”

 

Cũng phải... trẻ con vài tháng tuổi đói sữa thì sao sống nổi.

 

“Được, tôi đồng ý.”

 

Vừa dứt lời, Ám Ẩn lập tức kéo tôi đến nơi đăng ký kết hôn địa phủ.

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ bảng hiệu, đã bị anh ấy kéo vào.

 

Chưa đầy một phút, tay tôi bị đóng một con dấu.

Chỉ là... dấu ấy rất mờ, không thấy rõ, cũng không sờ được.

Tôi còn tưởng là hết mực.

 

Cho đến khi bà lão đóng dấu mỉm cười nói:

“Chúc mừng, tân hôn vui vẻ.”

 

Ám Ẩn ở bên cạnh cũng cười tít cả mắt:

“Vợ ơi, tân hôn vui vẻ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-vo-ba-kiep-cua-diem-vuong/chuong-6.html.]

Tôi trừng mắt:

“Anh lừa em?”

 

Ám Ẩn cúi đầu, đuôi mắt đỏ hoe, nước mắt cũng ào ào chảy xuống.

Tôi chưa kịp tức, anh ấy đã uất ức trước rồi...

Đúng là kiếp trước tôi mắc nợ anh ấy mà.

 

Biết sao được? Chồng mình thì phải dỗ thôi.

 

Tôi đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt Ám Ẩn, nâng mặt anh ấy lên dịu dàng nói:

“Đừng khóc nữa.”

“Có phải em không muốn cưới anh không?”

Thấy anh ấy lại muốn khóc tiếp.

Tôi vội nói:

“Muốn, em muốn...”

 

Tôi đây đúng là bị bán còn giúp Ám Ẩn đếm tiền...

 

10.

 

Tin tức chúng tôi kết hôn lan khắp địa phủ.

 

Ngày hôm sau, bố Ám Ẩn trở về.

 

Vừa thấy tôi, ông liền kéo tôi ngồi xuống, tiện tay đưa cho tôi một hộp gỗ cũ.

 

Mở ra xem  cả hộp đầy kim ngân châu báu lóa cả mắt chóa của tôi.

 

“Cô giáo Mộ đừng khách sáo, người một nhà cả mà.”

“À đúng rồi, cô giáo thích mỹ phẩm nước ngoài nào thì cứ nói, khu vực đó bác quản lý, muốn gì bác mua về cho.”

 

Lúc ấy, Ám Ẩn bước đến, kéo bố mình ra:

“Vợ của con, con tự mua, không cần bố mua.”

 

Bố Ám Ẩn cũng không giận, ngược lại còn cười tươi nhìn tôi:

“Cô giáo Mộ, lễ cưới này cứ để bác lo, nhất định làm cho hai đứa một hôn lễ hoành tráng nhất toàn địa phủ!”

 

Đang nói, cửa bỗng mở toang.

 

Quay đầu nhìn lại  là nữ qu.ỷ tiểu tam kia.

Hôm nay cô ta mặc một bộ trường bào đỏ rực, bên trong vẫn là áo yếm kiểu nhà Đường, lần này còn trễ hơn cả lần trước.

 

Bố Ám Ẩn trừng mắt:

“Cho ai cho phép cô không gõ cửa mà vào đây?”

“Mặc cái gì đây? Cô nghèo đến nỗi không có nổi bộ đồ ra hồn à?”

“Về thay đồ ngay! Lần sau còn mặc thứ này, tôi tống cô xuống tầng mười tám địa ngục thì đừng có trách!”

 

Tôi xúc động đến mức suýt vỗ tay hoan hô tại chỗ.

Bố Ám Ẩn, bác chính là thần của lòng con!

 

Tiểu tam bị mắng ngây người

Có lẽ không biết bố Ám Ẩn đã trở về.

Nếu biết, cho mười lá gan cô ta cũng không dám mò đến đây!

 

Trước khi đi, cô ta còn bị gọi lại:

“Lần nữa mà tôi thấy cô bén mảng tới đây, tôi tiễn cô xuống tầng mười tám luôn!”

 

Tiểu tam sợ hãi mặt mũi trắng bệch, lao ra khỏi cửa.

Còn tôi bị khí thế của bố Ám Ẩn dọa đến im bặt không dám hé răng.

Chọc giận ông ấy, còn muốn sống mà đi đầu thai ư?

 

Lý trí bảo tôi: Không.

Bác ấy không ném tôi xuống tầng mười tám đã là may lắm rồi.

 

“Cô giáo Mộ, cháu yên tâm, sau này cô ta còn dám đến quấy rối, bác cho hồn tan phách lạc luôn.”

 

Tôi rùng mình...

 

Bố Ám Ẩn vừa rời đi, tôi còn chưa hoàn hồn.

Ám Ẩn đã vòng tay ôm lấy eo tôi, lúc đầu tôi ngồi ghế, giờ thành anh ấy bế tôi ngồi luôn trên đùi.

 

“Đừng sợ, bố anh rất thích em.”

“Bố anh... rất tốt.”

 

Miệng tôi run lắm mới nói được mấy chữ ấy.

 

Anh ấy chợt cười khẽ, ôm ch.ặt tôi vào lòng:

“Lần sau bố lại hung dữ, em cứ bảo anh, anh dạy lại bố.”

 

Thôi xin, cho tôi mười cái gan cũng không dám!

Lỡ đâu bố Ám Ẩn nổi giận, tống cả hai đứa tôi xuống tầng mười tám thì sao...

Bạn cần đăng nhập để bình luận