ANH KHÔNG VỀ NỮA

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 6:

 

Ngày Trình Thì chết, cô cố ý tránh nơi đông đúc nhất.

 

Khi Đường Uyển Đình chạy tới, chỉ thấy Trình Thì đơn độc giữa nền tuyết.

 

Mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ.

 

Máu loang đỏ nền tuyết trắng xóa.

 

Chân Đường Uyển Đình bủn rủn, khuỵu xuống.

 

Cảm giác hối hận siết chặt lồng ngực, đến mức thở nổi.

 

Ngày Trình Thì nhắn tin cho cô, thực thấy.

 

Chỉ là kịp mở .

 

Cô chỉ thấy một nửa tin nhắn:

 

“Đình Đình, thể đến đón tớ ?”

 

Khi , một việc khác cắt ngang dòng suy nghĩ.

 

Uyển Đình nghĩ chỉ là đón thôi, để Trình Thì gửi địa chỉ, tan tới cũng muộn.

 

Trình Thì nhắn thêm câu nào nữa.

 

Cái ô thoại nhỏ nhanh chóng những tin công việc đẩy xuống tận .

 

Rồi cô quên mất.

 

Mãi về , cũng chỉ là tình cờ khi tìm một file trong lịch sử trò chuyện, gõ nhầm tên khách hàng trùng với tên Trình Thì, mới thấy bộ tin nhắn .

 

Trình Thì cô nhốt .

 

Trình Thì nghĩ Uyển Đinh nhà nên đó mới là lý do cô gửi địa chỉ.

 

Trình Thì ngờ bạn hết.

 

Uyển Đình báo cảnh sát.

 

Rồi tận mắt thấy Trình Thì gieo từ tầng cao xuống.

 

Khi cảnh sát gõ cửa, ba Trình Thì còn đang cãi vã trong phòng khách.

 

Nghe xong lời cảnh sát, hai lập tức xông về phía phòng Trình Thành.

 

trong phòng chỉ còn chiếc điện thoại rơi đất, màn hình vỡ nát.

 

Đến cuối cùng, ngay cả khi rời khỏi nhân thế, Trình Thì cũng vẫn cô độc.

 

Không một lá thư tuyệt mệnh.

 

Đường Uyển Đình mộ cô lâu, cả cô bất động.

 

Người quản nghĩa trang hỏi:

 

“Cô là gì của khuất?”

 

“… Bạn.”

 

Nói hai chữ , Uyển Đình bỗng nghẹn .

 

Cảm thấy chính thật giả dối, thật đáng ghê tởm.

 

Cô nhớ quãng thời gian gần đây cùng Trình Thì.

 

Rốt cuộc bản thật sự quân tâm, chỉ đang tìm chút cảm giác giúp đỡ khác.

 

Cô từng tin rằng Trình Thì chỉ là trầm cảm sơ sơ.

 

Chỉ cần ăn bữa cơm, xem một bộ phim là thể vực dậy.

 

Vì thế, cô chẳng buồn lắng khó khăn của bạn .

 

Trên đời , ngày nào chẳng mất .

 

Đâu thể ai mất cũng đều sinh bệnh trầm cảm?

 

nghĩ Trình Thì quá yếu đuối, quá “ màu”.

 

Cho đến khi sự thật phơi bày, hối hận nặng nề ập xuống, chôn vùi cô.

 

“Thật khó tin, tại một thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi, từ nhẹ thành nặng thế .”

 

Đó là lời bác sĩ.

 

Đường Uyển Đình hiểu nổi.

 

Chỉ đến khi Trình Thì mất , cô mới thật sự bắt đầu thử bước thế giới cuối cùng của bạn cô.

 

Ngày chẩn đoán trầm cảm nhẹ, Trình Kiều vứt sạch đồ đạc của cô thùng rác trong đó cả những kỷ niệm cuối cùng với Trình Thành.

 

Cô từng giãi bày, nhưng ba lấy lý do “ mắc trầm cảm” mà chặn họng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-khong-ve-nua/chuong-6.html.]

Rồi xen lẫn trong đó, là cách Uyển Đình tạo khi tận mắt thấy mối quan hệ của Trình Thì và Trình Thành.

 

Sau , khi dư luận bùng nổ, cô bắt nạt nơi công sở.

 

Cuộc hẹn ăn uống mà Uyển Đình từng coi như chuyện nhỏ nhặt… thật là tiếng kêu cứu cuối cùng trong tuyệt vọng.

 

Vậy mà cô lầm tưởng, rằng Trình Thì hơn.

 

Trình Thì tự khoác lên một lớp vỏ.

 

Bên ngoài vẫn tỏ bình thường, sáng sủa.

 

bên trong, ngập chìm trong bùn lầy.

 

Còn cô, chỉ là kẻ ngoài, trơ mắt bạn rơi vực thẳm.

 

Uyển Đình ngừng nghĩ về đêm tuyết hôm đó.

 

Khoảnh khắc Trình Thì nhận điện thoại từ cô, liệu từng níu một chút ?

 

Khoảng mười phút cô gọi điện cho Trình Thì, Trình Thì nghĩ rằng trở thành gánh nặng dư thừa của khác?

 

Nên cuối cùng, cô buông tay.

 

Tự để rơi xuống.

 

Sau , cảnh sát kể , Uyển Đình mới Trình Thì từng chịu đựng .

 

Trong căn phòng nhỏ bé đó.

 

hèn mọn, chật vật, cố giữ chút hi vọng mong manh cuối cùng.

 

Rồi chính những từng đem đến cho cô ấm và ánh sáng, liên tiếp đẩy xuống địa ngục.

 

Hai tuần , tình cờ mở ví điện tử xem, Uyển Đình mới thấy một khoản chuyển khoản từ Trình Thì.

 

Ngay giây , nước mắt cô tuôn như mưa.

 

Dòng nhắn kèm theo là:

 

“Dạo phiền . Tớ xin .”

 

[Góc của Trình Thành]

 

Sau chuyến bay kéo va li về nha

 

A Thì ở đó.

 

Nhìn căn phòng trống trải, thấy lạ.

 

Hôm nay là sinh nhật của em, chắc em về nhà ba .

 

đến nhà ba .

 

Vừa bước , liền thấy A Thì đang .

 

“Ba, , Kiều Kiều, gì thế?”

 

Thấy chiếc nhẫn đặt bàn, lập tức hiểu .

 

Chuyện và A Thì yêu phát hiện.

 

chắn mặt em:

 

“Có gì hãy trách con, A Thì sai.”

 

họ phớt lờ.

 

rõ họ gì, chỉ thấy từng một, hết mắng chửi chỉ trích em.

 

Trình Kiều thậm chí còn tát em một cái.

 

Lửa giận trong bùng lên, đẩy cô .

 

chẳng .

 

A Thì cũng để ý tới , chỉ ôm chiếc nhẫn, rời khỏi nhà.

 

Khi đuổi theo, em đang một ghế đá, tuyết phủ đầy tóc, đến đáng thương.

 

xổm mặt em:

 

“Anh về , A Thì. Ngẩng đầu . Sau chúng về ngôi nhà nữa, ?”

 

“Đừng nữa, A Thì, đau lòng lắm.”

 

cho dù dỗ thế nào, em cũng giả vờ thấy.

 

Rõ ràng sẽ chịu trách nhiệm rõ với cả nhà, nhưng cuối cùng để em một đối diện với tất cả sự căm phẫn.

 

Chắc em giận .

 

“A Thì, nếu em giận thì đánh mắng , đừng im lặng với như .”

 

theo em, nhiều, nhưng em trả lời.

 

Lần , chiến tranh lạnh kéo dài thật lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận