ANH KHÔNG VỀ NỮA

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 3:

 

Trình Kiều vắt chân, cầm điện thoại, trong bát của cô vẫn còn hơn nửa:

 

“Anh gói, chị cũng xứng ăn chắc?”

 

Thấy lặng lẽ , cô nhạt:

 

“Chị còn dám nổi giận ? Anh vì ai mà chết, chị còn ?”

 

“Trình Kiều đủ .” – thu bát đũa – “Trình Thì, phòng ngủ .”

 

…”

 

im lặng , đẩy cửa bước .

 

Trái tim như ai xé toạc đôi.

 

Trong phòng ngủ, còn treo tấm ảnh phóng to của Trình Thành.

 

Đó là bức hình từng chụp cùng .

 

Tấm phim gốc vốn là ảnh màu.

 

Khi , ngoài ống kính, ánh mắt về phía , dịu dàng như .

 

run rẩy .

 

Mẹ phía , giọng lạnh lùng:

 

“Xin .”

 

Trong đầu hiện lên cảnh đêm .

 

nhắn cho : “Anh ơi, em nhớ lắm, thể về nhanh một chút ?”

 

Anh trả lời: “Anh đổi vé , ngày mai sẽ về.”

 

“Thật chứ?!”

 

“Ừ. Về để mừng sinh nhật cho A Thì của .”

 

Nước mắt tuôn rơi ngừng.

 

“Anh ơi… xin .”

 

Mẹ khép cửa phòng, khóa trái từ bên ngoài.

 

trong bóng tối, ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn ngủ, rõ chiếc giường.

 

Trên đó bày đầy ảnh của Trình Thành.

 

Từ lúc thơ ấu, đến trung học, đại học.

 

Cả cuộc đời , nay biến thành một nhà tù giam giữ .

 

Đến lúc , mới hiểu vì dễ dàng để bước đây, thậm chí còn cho căn hộ của và Trình Thành.

 

sống trong ký ức của từng ngày.

 

để nhớ rằng, sinh mệnh của Trình Thành dừng ở tuổi hai mươi bảy… chỉ vì .

 

ở nơi gần nhất.

 

Bị sự thật m.ổ x.ẻ từng mảnh.

 

Ngày qua ngày khác, lặp lặp sự sám hối và dày vò.

 

Trong mắt , là kẻ hại c.h.ế.t thương yêu nhất.

 

xứng đáng sống yên .

 

 

Trình Kiều khó chịu vì chiếm lấy phòng ngủ.

 

cắt nát quần áo của .

 

Bôi nước ớt lên khăn mặt của .

 

Thậm chí còn giấu kim trong chăn .

 

Căn nhà ban đầu vốn là chỗ dựa an , là nơi Trình Thành dựng lên cho … nay khác xông , phá hoại chút nương tay.

 

như trở những ngày tháng Trình Thành bên cạnh.

 

khác biệt duy nhất là… bắt đầu ngăn cản Trình Kiều.

 

Trước khi , bà quàng khăn cho , dặn:

 

“Hôm nay về sớm một chút nhé.”

 

Trên bàn cơm cũng xuất hiện những món thích ăn.

 

Những điều , từ khi Trình Kiều đời, từng .

 

Bất ngờ đối xử như , thấy giống như đứa trẻ năm xưa, đầu cảm nhận cưng chiều.

 

Người đầu tiên chịu nổi là Trình Kiều.

 

Trong bữa cơm, cô hất đổ bát đũa, lóc gào lên:

 

“Chị mới là kẻ hại c.h.ế.t con, tại với chị như ?”

 

Mẹ trả lời, chỉ lặng lẽ dọn dẹp, đó sang :

 

“Trình Thì, hôm nay con xin trai ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-khong-ve-nua/chuong-3.html.]

 

Ánh mắt bà gắt gao chằm chằm .

 

Chỉ đến khi thấy gương mặt hiện rõ sự áy náy, đau khổ, bà mới yên lòng bỏ .

 

ngày càng ít .

 

Đi cũng chẳng tinh thần.

 

Có những lúc, cảm thấy sống nổi nữa.

 

tìm đến bác sĩ tâm lý.

 

Ông trầm cảm mức trung bình, cần uống thuốc.

 

Ông khuyên :

 

“Cái c.h.ế.t của trai cô chỉ là một tai nạn, của cô.”

 

“Hãy nghĩ đến cảnh hiện tại của , nếu thực sự vấn đề, khuyên cô nên sớm rời khỏi nơi đó.”

 

Bước khỏi bệnh viện, mở danh bạ điện thoại.

 

Do dự lâu, mới gọi cho một .

 

Chuông reo nhiều mới bắt máy.

 

“A Thì chuyện gì ?”

 

“Mình thuê nhà, đây từng tìm bạn ở ghép…”

 

“Xin nhé, bạn trai . Nếu cần thuê nhà, giới thiệu môi giới cho.”

 

Đó là Đường Uyển Đình, bạn nhất của thời cấp ba và đại học.

 

Chúng từng rời nửa bước.

 

từng : Sau gặp chuyện, nhất định sẽ giúp.

 

Chỉ là, khi nghiệp, ai cũng bận rộn, dần dần ít liên lạc.

 

cảm ơn cô .

 

vẻ bận, vài câu vội vàng cúp máy.

 

Khi về đến nhà, bàn bày sẵn bát đũa.

 

Có món cánh gà Coca thích.

 

Có cả cháo bí đỏ mà ăn.

 

Đi giữa trời tuyết về, chân tay lạnh buốt, bước nhà liền thấy ấm áp đôi phần.

 

Thực lâu ăn gì tử tế.

 

rửa tay xong, bàn.

 

Mẹ gắp cho một cái cánh gà:

 

“A Thì, ăn khi còn nóng .”

 

bỗng nhớ đến hồi nhỏ, khi Trình Kiều chào đời.

 

Lúc Trình Thành học về, thấy bát cánh gà Coca, liền nửa đùa nửa thật:

 

“Sao em ?”

 

Mẹ , gõ nhẹ đầu :

 

“A Thì là công chúa nhỏ của nhà , con giành với em đó.”

 

Miếng cánh gà đưa miệng, hương vị vẫn giống hệt năm nào.

 

Nước mắt chực trào, rơi xuống cơm trong bát.

 

“Mẹ, nhiều năm gọi con là A Thì nữa.”

 

Bản chẩn đoán bệnh trầm cảm còn trong túi .

 

Có một thoáng, đem hết để với bà.

 

Mẹ đối diện, chút biểu cảm :

 

“Có ngon ?”

 

gật đầu, gắng gượng nở nụ :

 

“Ngon lắm, cảm ơn .”

 

Bà lặng lẽ , :

 

“Ăn nhiều một chút, giữ giùm sức khỏe. Con sống… sống thật lâu để chuộc tội với trai con.”

 

Đôi đũa trong tay khựng .

 

Cái cảm giác ấm áp nhen nhóm bỗng tan biến.

 

Trong mắt , oán hận sâu dày chẳng còn chút che giấu.

 

“Trình Thì, chỉ cần con quên Trình Thành dù chỉ một giây… là con đáng chết.”

 

Điện thoại đặt bàn, màn hình vẫn sáng cuộc gọi của môi giới.

 

Mẹ cầm máy, nhấc lên:

 

“Mẹ , con…”

 

Bà ném mạnh, điện thoại vỡ nát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận