Chương 4:
Rồi túm lấy tóc , ép khắp gian phòng tràn ngập ảnh của Trình Thành, gào thét như kẻ mất trí:
“Trình Thì! Mày hại c.h.ế.t con trai tao, còn bỏ chạy ?”
“Chúng tao nuôi mày, cho mày ăn mặc, mày lấy oán báo ân!”
“Tao và ba mày bộ đáng c.h.ế.t ?”
“Cả nhà đều đáng c.h.ế.t ?”
“Mày còn lương tâm ?”
Nỗi đau rát đầu xé toạc chút ấm còn sót trong .
Đập trở thực tại tàn nhẫn.
.
hại c.h.ế.t Trình Thành.
Sự thật như lưỡi dao, liên tục đ.â.m tới tấp .
Cho đến khi nát vụn.
đánh đến đầu chảy máu, thu trong góc nhà.
Mẹ quỳ sụp xuống nền bếp, gào thảm thiết.
Cả nhà hỗn loạn.
Trình Kiều thấy thế liền gọi điện cho một đám họ hàng tới.
Họ vây quanh , nhao nhao trách mắng .
Ba trở về, băng bó vết thương.
“Con đừng chọc giận nữa. Bà trầm cảm nặng . Dù thế nào nữa, năm đó vì cứu con mà bà xe tông, đến giờ lưng vẫn còn bệnh. Ba hy vọng… con nể tình ngày , nhường bà một chút.”
“Coi như… ba cầu xin con.”
Ông .
Một đàn ông, chỉ cái c.h.ế.t của Trình Thành, trong một đêm tóc bạc trắng.
Ông khác với .
Tuy ít khi ở nhà, nhưng mỗi về đều mang quà, và luôn phần của .
nắm chặt tờ chẩn đoán trong tay.
Cơn khao khát thổ lộ vỡ vụn ngay lập tức.
.
So với , còn nặng hơn nhiều.
vẫn còn trẻ, vẫn thể gắng gượng vượt qua.
Dạo gần đây mất ngủ triền miên, thường xuyên mơ thấy ác mộng.
Bệnh trầm cảm dường như ngày một nặng hơn.
Thuốc uống từng nắm lớn, tóc cũng rụng thành từng nắm.
Mỗi ngày đều đối mặt với những lời chất vấn của , những câu chửi rủa của Trình Kiều, và sự lạnh nhạt của ba.
nghĩ, chắc nên thử chuyển ngoài sống.
Bác sĩ , rời khỏi môi trường sẽ giúp bệnh tình khá hơn.
gọi cho Đường Uyển Đình.
Trong thành phố , cô là ít bạn bè mà còn thể nhờ cậy.
đầu dây bên hình như đang họp, điện thoại cúp vội.
Mãi đến ba tiếng , cô mới gọi .
“A Thì, bệnh ?”
“Ừ… trầm cảm.”
Uyển Tinh lập tức lái xe tới đón .
Từ xa, cô gọi một tiếng:
“A Thì…”
Cô vốn định cho ở nhờ một thời gian.
bạn trai mới quen dọn đến sống chung, tiện.
Cô khuyên :
“Cậu giận bố ? Hay thôi, chịu nhịn một chút . Trên đời gì bố nào thực sự đối đầu với con ruột chứ?”
Bàn tay run lên.
Uyển Đình nhận .
Cô nhất quyết đưa về tận nhà.
Vừa bước cửa, cô thấy một tấm hình đặt ở cửa .
Trong ảnh, kiễng chân hôn Trình Thành.
Ánh mắt Uyển Tinh lập tức dừng , chằm chằm :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-khong-ve-nua/chuong-4.html.]
“Cậu… với trai ?”
ngẩng lên, thấy rõ trong mắt cô là sự khó tin, xen lẫn một chút… chán ghét.
.
Uyển Đình một trai, từ nhỏ luôn giở trò sàm sỡ cô.
Vì thế, mối quan hệ giữa và Trình Thành, trong mắt cô, chỉ càng thêm ghê tởm.
“Tớ… tớ con ruột…” cố giải thích.
Uyển Tinh lập tức bật dậy, hất tay :
“Tớ việc, đây.”
Lời giải thích nghẹn trong cổ họng.
giữ cô .
quen , quen với hiểu lầm, ruồng bỏ.
Trình Thành mất , tất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa.
vẫn uống thuốc đúng giờ.
Trong giấc mơ, hình bóng Trình Thành xuất hiện ngày càng nhiều.
Mỗi tỉnh dậy, cảm thấy những vết thương từng dùng tình yêu xoa dịu rách toạc, đau đến thấu xương.
Vài ngày , một đoạn tin nhắn lan truyền khắp nơi.
Vừa đến công ty, nhận thấy vô ánh mắt đổ dồn về phía .
Có thương hại, chế giễu, khinh miệt.
Dòng tin nhắn giữa và Trình Thành đưa lên mạng.
Câu chuyện cắt xén, thêm mắm dặm muối.
Một đêm thôi, cả chục phiên bản khác .
Người yêu chính trai , đó chỉ hại c.h.ế.t , còn dồn ruột đến mức trầm cảm.
Bình luận đầy rẫy những câu chửi:
“Buồn nôn.”
Hôm đó, khi đang ở nhà vệ sinh, ngoài cửa vang lên tiếng trò chuyện của hai đồng nghiệp:
“Cậu chuyện của Trình Thì ? Trước đây cô việc chăm chỉ lắm, lãnh đạo coi trọng. Giờ thì coi như xong.”
“Người sống hòa thuận với gia đình, thì mong thể xử lý quan hệ đồng nghiệp… Tsk tsk… hơn nữa, còn với chính trai , đúng là ghê tởm.”
Tiếng bước chân dần xa.
như trở thời trung học.
Ngày , cùng Uyển Đình, mỗi ngày đều bắt nạt.
Không gia đình ở lưng.
Không bạn bè bên cạnh.
Khi chỉ một hắt bẩn bạn, bạn còn thể phản kháng.
Khi là hai , bạn thể hét lớn để chứng minh vô tội.
khi hàng ngàn hàng vạn cùng thế… thì mặc định bạn chính là kẻ sai.
Lời phản bác yếu ớt cuối cùng cũng sẽ nhấn chìm trong dư luận, mãi mãi thể ngoi lên.
cô lập.
Về nhà, là tiếng nghẹn và sự ép buộc của .
Đến công ty, là ánh mắt chế giễu của đồng nghiệp, là sự chèn ép từ cấp .
nhớ cầm cự bao lâu.
Có lẽ một tuần?
Rồi Uyển Đình gọi điện cho , giọng đầy áy náy:
“A Thì, xin nhé, hôm đó tớ kích động.”
“Không .”
Cô thở phào:
“Vậy để hôm nào tớ mời ăn cơm nhé.”
Trước khi cúp máy, bật , hỏi:
“Uyển Đình… hôm nay ?”
Cô thực sự bận.
Ngay cả trong bữa ăn, điện thoại cũng reo liên tục.
Quán nướng , và Trình Thành thường tới.
Anh sẽ gỡ sạch xương dăm, gắp thịt cá bỏ bát cho .
Lần , đổi là gỡ xương cho Uyển Đình.
Cô cúp máy, bát đầy cá mặt ngẩn :
“A Thì, cần thế …”
“Không . Trình Thành từng cho tớ, nên tớ cũng thử.”