Truyện ma nhà hàng kinh dị

Chương 5

Không ngờ khi đầu bếp tiến lại gần, câu đầu tiên ông ta nói là đầy khiêm tốn: “Thưa vị khách quý, tại sao ngài không ăn Đầu Người và mì Râu rồng? Có điều gì khiến ngài không hài lòng sao?”

Tôi vừa kinh ngạc vừa buồn cười.

Không ngờ vị đầu bếp này lại giống như một đầu bếp bình thường, rất có tâm với nghề, quan tâm nhất là việc khách hàng có thích món ăn mình nấu hay không.

Tôi ngây người nhìn ông ta.

Thấy tôi không trả lời, ông ta lại hỏi một lần nữa.

Lo sợ nói thật sẽ khiến ông ta nổi giận, nhưng cũng e rằng không trả lời sẽ bị coi là vi phạm quy tắc, tôi đành lắp bắp:

“À... món ăn trông rất ngon, chỉ là tôi thích ăn ớt hơn.”

Đầu bếp im lặng nhìn tôi.

Gương mặt ông ta như bị bao phủ bởi một lớp sương xám, dù tôi nhìn kiểu gì cũng không thể thấy rõ ngũ quan. Nhưng ngay lúc này, tôi thấy được vẻ mờ mịt ấy vẻ giận dữ và đau buồn trên gương mặt ấy, giống như một nghệ sĩ tài năng không được công nhận.

Ông ta mà cũng có tư cách để tức giận và buồn sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận